Nửa tháng trở lại đây, công lực của Đậu Đậu có thể nói là hack lên mỗi ngày, cơ bản đã có thể đánh tay ngang với Mạch Truy.
Đương nhiên, cái giá cô phải trả vẫn rất lớn.
Ví dụ như trong ba ngày ngủ hai ngày rưỡi gì đó, đứng tại chỗ không nhúc nhích cái gì đó đều là chuyện bình thường.
Nói tóm lại, bug cũng có lỗi, cần phản cẩn thận. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết làm thế nào để không ngất đi. Có thể là liên quan đến phương pháp tu luyện thánh nữ chưa đến nơi đến chốn. Dù có hack thì căn cơ vẫn không vững.
Lần có thể cử động được kia hình như thật sự là may mắn, cho tới bây giờ cũng chưa phân tích ra nguyên nhân trong đấy.
Hôm nay bọn họ đang vây quanh đống lửa ăn thịt nướng, Viên Viên ngồi ở trong lòng Yêu Nghiệt, Biển Biển yên lặng ngồi ở bên cạnh Đậu Đậu, còn Mạch Truy và Đại Vu Sư, khụ, ngồi đối diện một nhà bốn người.
Bầu không khí vốn dĩ rất tốt, sương mù trong rừng sương mù lại đột nhiên dày thêm. Viên Viên cắn một miếng thịt còn chưa nhai đã phụt phụt nhổ ra ầm ĩ lên có độc!
Yêu Nghiệt nghe thấy thế lập tức đá hai đứa bé vào trong tay áo, sau đó ôm lấy Đậu Đậu cũng đặt vào trong. Xong xuôi mở bức chắn ra, vừa vặn phủ kín mình.
Mạch Truy và Đại Vu Sư bị một chuỗi hành động này làm cho trừng mắt ngẩn ngơ, đến lúc hoàn hồn lại thì đã có một người trúng độc ngã xuống rồi.
Người ngã xuống chính là Mạch Truy, anh ta một không bố trí lồng bảo vệ, hai không bách độc bất xâm giống Đại Vu Sư, khí độc vừa quét qua, không độc anh ta thì độc ai?
Đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến việc bọn họ buông lỏng cảnh giác. Đã nói rừng sương mù có độc rồi, bọn họ đi vào lâu như vậy mà vẫn chưa đụng phải, đương nhiên cảm thấy những thứ trước kia là tin nhảm.
Nhưng cái tin nhảm đó không hề gánh tiếng oan, vừa nghe thấy lập tức tức giận tạo cảm giác tồn tại.
Bây giờ thì một người gục xuống, cũng không nói là tin nhảm nữa rồi chứ?
Dĩ nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là một người gục xuống, hai người còn lại rốt cuộc là cứu hay không cứu đây?
Dù sao Yêu Nghiệt cũng không cứu.
Hắn không phải là bị thần kinh!
Hắn biết cái tên này ngấp nghé vợ hắn rồi! Hắn có mắt đấy nhé! Gục xuống thì gục xuống đi, tốt nhất là gục xuống vĩnh viễn không dậy nổi nữa.
Nhưng Đại Vu Sư không nghĩ như vậy, mấy ngày nay y cũng cảm nhận được tâm tư của vị Đông Hải này rồi. Đó chính là: Giúp đỡ thì được, vượt quá quyền lợi thì không được!
Hắn sẽ không cho phép Mạch Phi nuôi nam sủng, dù là một tên cũng không được.
Chuyện này đương nhiên không hợp tình lý, nếu mệnh của Nhiễu Lan Đằng chín lá là thiên mệnh ma chủ, vậy cô nuôi nam sủng gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Ở Ma tộc, kẻ mạnh là vua, ai mạnh kẻ đó có tiếng nói, phụ nữ bình thường nuôi nam sủng còn không ít, huống hồ là Đế quân.
Cho nên Đại Vu Sư không nói hai lời, ngồi xổm xuống đất cứu Mạch Truy. Đương nhiên, không hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là khiến cho độc tính không tiến vào cơ thể nhanh như vậy thôi. Y nhất định phải có đồng minh, nếu không căn bản không có cách nào chống chọi được với vị Đông Hải này.
Hắn chưa lấy lại được long cốt y đã không đánh lại được hắn, huống hồ nếu như hắn lấy lại được long cốt?
Y phải giải độc cho Mạch Truy!
Đại Vu Sư ổn định lại tâm trạng, móc một đống bình sứ lớn nhỏ trong lòng ra, nhìn cái này không được, nhìn cái kia cũng không thể bảo đảm chắc chắn, cuối cùng dứt khoát không phiền phức nữa, trực tiếp cho Mạch Truy uống máu của y.
Trước khi y trở thành ma mê muội việc chế độc thì đã thử rất nhiều loại độc dược, cho nên y bách độc bất xâm, máu của y có thể giải được rất nhiều loại độc.
Nhưng mà lần này là chuyện ngoài ý muốn, Mạch Truy sắp uống đầy một bát máu của Đại Vu Sư rồi mà vẫn chưa có chút tác dụng nào cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...