Đậu Đậu làm theo, khống chế sức mạnh trong cơ thể mình, chậm rãi để lại một khoảng trống. Con thỏ con không lớn, rút ra sạch sẽ cũng mới tích góp được không gian lớn bằng một bàn tay. Huống hồ thứ như sức lực này đều không phải là thứ cố định, đều là vật có thể tái sinh. Cho đến hôm nay, Đậu Đậu mới dám tin thân xác mình có thể làm vật chứa, cô thật sự giống như một cái vật chứa hình người, có thể hút lấy sức lực bên ngoài, rất thuận lợi mà dự trữ ở trong cơ thể mình.
Cảm giác rất thần kỳ.
Đậu Đậu khẽ động tay, ngón tay lóng ngóng, căn bản không nghe sai khiến. Quả nhiên sức mạnh không thuộc về mình, dùng sẽ không thuận tay.
Nhưng không ngất đi là một chuyện tốt rồi.
Tiếp theo chính là gà rừng, rồi sau đó là lợn rừng.
Đậu Đậu liên tiếp hút sạch ba con vật, cả cánh tay hoàn toàn không nghe sai khiến nữa.
Cô ngồi ở bên đó nghiến răng khó khăn dùng ma lực trong cơ thể mình để dung hợp, Viên Viên nhìn thấy liền dùng âm thanh non nớt nói người gỗ.
Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, người gỗ cái quỷ gì? Cô căn bản không khống chế được biết không hả?
Haiz, thôi đi, cứ nghỉ ngơi trước đã, làm người ấy mà, không thể cứ ép mình suốt đúng không?
Theo lời của sư huynh Vô Ưu, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ thôi!
Trong rừng chỉ có tiếng nướng thịt xèo xèo, yên tĩnh một lúc lâu, Mạch Truy không nhịn được trước, “Ngươi như vậy còn trả thù cái gì chứ? Đợi chết đi!”
Đậu Đậu nghe thấy vậy không vui, cắt một miếng thịt chín trên người con gà rừng nhai, bớt thì giờ dành cho Mạch Truy một ánh mắt khinh thường, “Ngươi nên cảm ơn ta thành ra như vậy, nếu không ngươi cho là ta sẽ tha cho ngươi à?”
Đậu Đậu nói như vậy không sai chút nào, mặc dù phu nhân Hoa Dung là kẻ đầu têu, nhưng Mạch Truy là tòng phạm! Không thể vì anh ta cũng là người bị hại mà xóa sạch tội lỗi trước đó của anh ta được. Cho dù người khác có đồng ý hay không, cô cũng không đồng ý!
Hình như Mạch Truy cũng nhìn thấu điểm này, quay đầu đi không nhìn cô nữa, tâm tình có chút buồn bực.
Lúc này Đại Vu Sư ha ha cười khan hai tiếng, tương đối thành khẩn nói lời công đạo, “Mạch Truy nói đúng, cô cứ như vậy quả thật rất nguy hiểm. Dẫu sao chúng ta cũng đang ở rừng sương mù, không có chút sức mạnh nào bên người, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao? Có điều cô nói cũng đúng, Mạch Truy thật sự không phải là thứ tốt đẹp gì.”
Sắc mặt Mạch Truy co giật, Đậu Đậu cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đại Vu Sư thấy vậy, tiếp tục nói: “Còn nữa, chỉ cần ngộ ra kỹ năng thiên phú của Ma tộc thì sau đó gần như một bước lên mây. Nếu như cô có thể hấp thu ma khí trên người động vật, vậy thì không cần nghi ngờ gì nữa, cả rừng sương mù này đều là của cô. Đến lúc đó, sức mạnh trên người cô có khác gì tự dưng có được chứ?”
“Đúng thế!”
Nếu như cô có thể tìm được phương pháp làm sao để cân bằng sức mạnh không để cho mình ngất đi, vậy việc đánh bại boss cuối cũng là chuyện trong tầm tay!
Làm ma sảng khoái hơn làm tu sĩ, lúc nào cũng có thể dùng bug để ăn gian, trước kia cô phải tu luyện một trăm tám mươi năm mới từng bước đạt được đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...