Nếu như cô biết phu nhân Hoa Nguyệt bị phu nhân Hoa Dung hại chết, biết Ma cung thật ra có thuốc làm cho người ta cải tử hồi sinh, cô sẽ phản không?
Sau khi nói xong Mạch Truy còn rảnh rang nhìn Đậu Đậu sụp đổ.
Cô không chỉ sụp đổ, mà còn sẽ giận cá chém thớt sang anh ta bởi vì ban đầu chính anh ta đã giúp phu nhân Hoa Dung hại chết phu nhân Hoa Nguyệt!
Cô phẫn nộ túm lấy cổ áo Mạch Truy, gào lên, “Là ngươi làm có đúng không? Tất cả đều là ngươi giúp bà ta làm!”
“Đúng, là ta làm. Theo dặn dò của phu nhân Hoa Dung, ta sai tướng sĩ của cả doanh trại đi. Bà ta gào, bà ta gọi, bà ta vùng vẫy! Đáng tiếc không có ai cứu bà ta cả, một phu nhân Tướng quân cẩm y ngọc thực như bà ta lại trở thành quân kỹ bị nghìn vạn người cưỡi lên!”
Bốp một tiếng, Đậu Đậu tát lên mặt Mạch Truy, nghiến răng nghiến lợi, viền mắt đỏ bừng, “Súc sinh!”
Ánh mắt Mạch Truy rất láo xược, “Đúng, ta chính là súc sinh! Ngươi đánh ta mắng ta ta đều nhận cả, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết, bà ta chết rồi, thi thể ta cũng sai người thiêu hủy rồi. Bà ta sẽ không còn cơ hội trở về nữa, sẽ không còn nữa!”
“Mạch Truy! Bà đây liều mạng với ngươi!”
Đậu Đậu nhào tới liều mạng với Mạch Truy, vung nắm đấm lên, từng quyền từng quyền đánh vào chỗ hiểm của anh ta.
Cô dùng hết toàn lực, nhưng ở trong mắt Mạch Truy, sức lực kia còn chẳng bằng gãi ngứa.
Anh ta nhẹ nhàng bắt lấy nắm tay của Đậu Đậu, nếu như Yêu Nghiệt không kịp thời ngăn lại thì anh ta sẽ ung dung cầm lấy nắm tay cô, sau đó nói cho cô biết: Tức giận đi, căm hận đi! Hận đến cực điểm rồi tắm máu cả cái Ma giới làm người ta lạnh lòng này đi!
Yêu Nghiệt ngăn anh ta lại, hắn ôm Đậu Đậu trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô dỗ dành, “Ngoan, không tức giận nữa, gã lừa em đấy. Gã lừa em đấy...”
“Không! Gã đã làm như vậy!”
Đậu Đậu hoàn toàn không tin lời Yêu Nghiệt, trong đầu cô toàn là hình ảnh phu nhân Hoa Nguyệt chịu nhục. Cô không dám tưởng tượng, chính vì năm đó cô đào hôn mà liên lụy mẹ cô phải chịu đựng áp bức và lăng nhục như vậy!
Sớm biết, sớm biết…
“Á a a!”
Mắt cá chân bất ngờ đau như kim châm, Đậu Đậu đau đớn kêu lên thành tiếng. Yêu Nghiệt khom người nhìn, liếc thấy một cái lá đang run rẩy mọc ra, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Nhiễu Lan Đằng dài ra rồi, không phải vì yêu, mà là vì hận...
Rốt cuộc Đại Vu Sư vẫn còn che giấu cái gì nữa?
“Đánh ngất cô ấy! Mau lên!”
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, Yêu Nghiệt mới vừa mắng Đại Vu Sư một nghìn tám trăm lần ở đáy lòng thì Đại Vu Sư đã đến đây rồi.
Yêu Nghiệt nhìn y một cái, giờ khắc này chỉ có thể lựa chọn tin tưởng y. Vì vậy hắn giơ tay khẽ bổ xuống, Đậu Đậu ngất xỉu ở trong lòng hắn.
Đại Vu Sư thở phào, sau đó ngựa không dừng vó đi tới, khẽ giơ tay lên lấy một cái cuộn vải cắm đầy châm bạc trong tay áo ra, cầm châm bạc cắm lên đầu Đậu Đậu.
Viên Viên nhìn thấy lập tức không vui, nhào tới ngăn Đại Vu Sư lại kêu lên đồ khốn nạn.
“Viên Viên, tránh ra, thúc thúc đang chữa bệnh cho mẹ cháu.”
“Mẹ không bị bệnh!”
“... Cửu điện hạ, ngươi…”
“Viên Viên, qua đây, đến bên cạnh ba.”
Viên Viên xụ miệng, không cam lòng trừng Đại Vu Sư một cái, bất đắc dĩ đến bên cạnh Yêu Nghiệt.
“Được rồi, có thể bắt đầu rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...