Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Đậu Đậu hóng hớt cắn hạt dưa trong toàn bộ quá trình, thấy một đám sơn tặc lỗ mãng vừa hoan hô vừa nhảy nhót như con khỉ, đột nhiên nghĩ ngay đến cuộc khởi nghĩa lớn ở Cửu Châu.
Cho dù ở thời đại nào thì nhân dân nghèo khổ chịu áp bức chịu bóc lột đều muốn khởi nghĩa lật đổ chính quyền!
Nhưng loại chính quyền này thật sự có thể lật đổ à?
Ở Nhân giới, sở dĩ cuộc khởi nghĩa có thể thành công là vì mọi người đều là người, cho dù thể lực và trí lực khác nhau nhưng vẫn sẽ không quá khác biệt.
Nhưng Ma giới lại không giống như thế, khoảng cách thể lực giống như chân trời vậy, rất khó để vượt qua. Một sơn trại ma này cộng lại không biết có thể đỡ được ba chiêu của Ma quân hay không. Người ta là cái cấp bậc gì cơ chứ? Vừa ra tay một cái, ngoại trừ cả đoàn bị diệt ra thì cô căn bản không nghĩ ra kết cục thứ hai.
Quần ma cắn hạt dưa high rất lâu, rốt cục có kẻ có IQ online, “Thiếu tướng quân, tất cả đều rất muốn được như vậy. Nhưng hai nghìn ma trong sơn trại này có hơn một nửa đều là thường dân. Bình thường giả bộ hung ác một chút kiếm chác còn tạm được, nếu thật sự muốn ra chiến trường thì sợ rằng...”
Ma nói lời này là một ông cụ lớn tuổi, râu mép trắng bóng, bàn tay giơ chén rượu run lẩy bẩy. Lời này của ông ta nói ra tiếng lòng của một đám người già phụ nữ và trẻ em, các ma khác nghĩ như thế nào bọn họ cũng biết, chính là không cam lòng bị lưu đày, bị kì thị. Nhưng bọn họ đã lớn tuổi rồi, suy tính cũng nhiều, làm gì cũng phải nghĩ đến hiện thực.
Ông cụ vừa nói như vậy, quần ma lập tức trầm mặc tập thể. Nhất là đám đàn ông lúc trước kêu la đòi lật đổ Ma quân. Bọn họ biết chứ, nhưng bọn họ không muốn nhận thua. Họ không sợ chết, cược một ván, biết đâu có thể có được tương lai.
“Thay vì sống một cách vô tri vô giác như vậy, không bằng chết sạch sẽ. Không đọ sức một lần mà cứ cam tâm tình nguyện làm một con chuột không thấy được ánh sáng như vậy ư?”
Một ma nam ngồi xe lăn được đẩy đi ra, giọng nói bình tĩnh.
Y vừa đi ra, không ít Ma tộc lập tức đứng lên, tránh ra một lối đi, hô, “Nhị đương gia.”
Đậu Đậu nhíu mày nhìn sang, phát hiện vị Nhị đương gia này còn rất đẹp mắt. Quả nhiên hồng nhan bạc mệnh, anh hùng khí đoản.
Bây giờ là tình huống gì vậy? Đến xem diễn thuyết gia xúi giục tất cả mọi người tạo phản à? Hay lắm hay lắm, cô nên chuẩn bị hạt dưa cho tốt trước đã.
Đậu Đậu tiếp tục cắn hạt dưa xem diễn, Nhị đương gia vừa mới lộ diện lại không tiếp tục nói nữa.
Y nói câu này thật ra đã đủ rồi. Nếu muốn tạo phản thì nghe câu đó là sẽ biết làm sao rồi. Còn không muốn tạo phản, vậy nói gì cũng vô dụng.
Vì vậy y chỉ nói một câu, rồi bảo ma sau lưng đẩy y đi lên chỗ ngồi còn trống ở bàn cơm phía trước.
“Tại hạ Vô Song. Vị này chính Mạch nhị tiểu thư sao?”
“Phụt.” Đậu Đậu không nhịn được bật cười, “Vô Song công tử?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...