Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
“Người… người trong lòng á?”
Đậu Đậu suýt nữa bị nghẹn chết, ho khan vài tiếng rồi vội vàng xua tay, “Không không không, ta là em gái hắn, là em gái của hắn.”
“Hả? Em gái? Nhìn không giống mà. Cô nương nghỉ ngơi đi, lúc nào ăn cơm tối thì ta sẽ tới gọi ngươi.”
Đậu Đậu ừ một tiếng, mắt thấy bà chị này muốn đi, vội hỏi, “Mạch Truy… Khụ, anh ta đâu?”
“Hả, Thiếu tướng quân á? Ngài ấy nói chút chuyện với mấy vị gia chủ ở phòng khách phía trước. Làm sao vậy ạ?”
“Ha ha ha, không có gì, ta chỉ hỏi một chút thôi.”
Đậu Đậu nói xong, vẫy tay chào với bà chị kia, đóng cánh cửa gỗ lại, đi tới bên giường ngồi xuống.
Cô bắt đầu quan sát gian phòng này. Trước kia lúc cô đi bắt ma ở nông thôn từng ở trong loại phòng đất này, cảm giác khá tốt, nhất là loại giường do đất xếp lên này, nhóm lửa ở bên dưới thì bên trên sẽ trở nên ấm nóng. Cách trang trí rất sạch sẽ, trong phòng rất ấm áp thoải mái.
Bây giờ có vẻ không phải là lúc nhớ lại đời người. Vấn đề bây giờ là kỹ năng của cô thật sự không phải là hấp tinh đại pháp đấy chứ?
Đậu Đậu rất hoài nghi, trước khi nghiệm chứng thì lôi hai đứa nhóc ra ngoài đã. Một đứa ngơ ngơ ngác ngác, thấy chỗ mới liền cảm thấy lạ. Một đứa lại chẳng sao, dù gì cũng không chết được. Sau đó chúng nó lập tức ngồi chơi ở trên giường.
Tiếp theo, Đậu Đậu lại chiếm một góc của cái giường bắt đầu nghiên cứu công pháp.
Thật ra trưởng lão thánh nữ không dạy bọn hạ cái gì cả, chỉ muốn bọn họ tĩnh tâm, muốn bọn họ cẩn thận lĩnh ngộ, về phần ngộ thế nào... thì bà ta không nói.
Chẳng lẽ là vì sau khi nam thần của cô độ yêu khí cho cô, cô nghĩ nếu như ăn thứ này có thể tiêu hóa mà không bị tiêu chảy thì tốt biết bao?
Có khả năng!
Đậu Đậu bắt đầu nhập định, yên lặng vận hành tâm pháp.
Mạch Truy lại tới.
“Chưa có tiến triển gì phải không?”
Anh ta nói như vậy, sau đó quen cửa quen nẻo kéo ghế đến ngồi xuống, nhận lấy ánh mắt lên án ngươi là người xấu của Viên Viên, công khai dội cho Đậu Đậu một gáo nước lạnh, “Ngươi không cần luyện nữa, có luyện cũng không có hiệu quả đâu. Chi bằng trong thời gian đó thì ngươi nghiên cứu một chút xem trả lại công lực của ta cho ta như thế nào đi.”
Đậu Đậu, “... Nằm mơ.”
Thứ đã rơi vào tay cô thì là của cô, trả lại á? Đùa à?
Đậu Đậu lại càng xác định một việc: Mạch Truy là đồ ngốc.
Nhưng Mạch Truy không phải ngốc, anh ta nói như vậy tuyệt đối là có suy tính gì đó, “Trong thuật song tu, đại đa số các tình huống đều là song phương có lợi. Chỉ lấy mà không trả như ngươi thì không tốt lắm.”
Đậu Đậu vừa nghe thấy thế lập tức nở nụ cười, “Song tu? Ngươi có mặt mũi quá nhỉ? Đừng quên ta là em gái của ngươi đó!”
“Ý của ta không phải chuyện đó, ý của ta là ngươi trả công lực lại cho ta rồi ta lại truyền cho ngươi, có lẽ có thể nhiều ra một phần công lực cũng nên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...