“Con nuôi?” Sắc mặt Mạch Truy cứng lại, “Không thể nào! Ta lớn lên rất giống cha mà!”
Cổ bà thở dài, móc ra một viên đá ghi nhớ từ trong lồng ngực. Phu nhân Hoa Dung sẽ không ngờ lúc bà ta buông lỏng cảnh giác nói chuyện với Mạch Quỳnh Lâm thì đã bị cổ bà ghi lại hết từ đầu đến cuối.
Trong không trung hiện ra khuôn mặt vặn vẹo của phu nhân Hoa Dung, tình hình bây giờ đã không cho phép Mạch Truy không tin nữa rồi.
Anh ta không phải là do phu nhân Hoa Dung sinh ra mà là con nuôi do phu nhân Hoa Dung phái khế nhân đi bắt. Cho nên cho tới bây giờ bà ta cũng sẽ không lo lắng cho anh ta, mà chỉ khuyên anh ta là chỉ cần Quỳnh Lâm có thể leo lên hậu vị thì tiền đồ của anh ta sẽ rộng mở. Đáng thương thay anh ta còn ngu ngốc, nghĩ bà ta làm vậy vì muốn tốt cho anh ta!
Lại nhìn Mạch Quỳnh Lâm, cô ta cũng bị phu nhân Hoa Dung thuyết phục, vì hậu vị, cô ta đồng ý với phu nhân Hoa Dung quyết định vứt bỏ anh ta.
Không phải là anh ta không biết hậu quả khi giết Mạch Phi, nhưng anh ta cho rằng chỉ cần Mạch Quỳnh Lâm là Nhiễu Lan Đằng chín lá thì anh ta làm như vậy cũng hoàn toàn không có việc gì.
Nhưng sự thật rất rõ ràng, Mạch Quỳnh Lâm không phải...
Phu nhân Hoa Dung vì đứa con gái duy nhất của bà ta mà độc ác muốn làm anh ta chết ở biên thùy.
Mạch Truy càng xem trái tim càng băng giá, càng xem càng tức giận, vì vậy vung tay, phá hủy viên đá ghi nhớ kia. Viên đá trong suốt vỡ vụn trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống, lấm tấm hạt bụi.
Mạch Truy thở dài, nhìn về phía cổ bà, “Tại sao ngươi lại muốn nói cho ta biết những thứ này? Ngươi là khế nhân của bà ta, không phải ngươi nên một lòng trung thành với bà ta hay sao?”
“Đúng, tôi là khế nhân của phu nhân, nhưng cách làm của phu nhân quả thật làm trái tim tôi lạnh giá.”
Cổ bà nói, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, “Ngay cả đứa con trai mà bà ta nuôi dưỡng nhiều năm mà vẫn có thể độc ác quyết tâm vứt bỏ, huống chi là một khế nhân như tôi? Tôi thuần phục bà ta, xét đến cùng chỉ vì muốn sống sót mà thôi. Nếu như ngay cả một điều như vậy mà bà ta còn không làm được thì tôi không nhất định phải thuần phục bà ta nữa.”
“Nhưng mà… ngươi và bà ta có khế ước...”
“Đại công tử có đồng ý giữ lại một mạng cho bà già này không? Nể tình phần bà già này dù tuổi đã cao nhưng vẫn chạy đến mật báo cho người.”
Mạch Truy ngây ngẩn, sau một lúc lâu, lâu đến mức ngay cả một quần chúng ngồi cắn hạt dưa xem diễn như Đậu Đậu cũng không nhịn được mở miệng hỏi cô có thể đi được chưa, thì cuối cùng Mạch Truy mới mở miệng.
“Bà muốn nhận ta làm chủ sao? Việc này e là không được ổn thỏa cho lắm.”
Vẻ mặt Cổ bà cứng lại, lập tức ảm đạm rũ đôi mắt già nua xuống. Bà ta đã sai rồi sao?
Mạch Truy không để mất bất kỳ biểu cảm nào của cổ bà, anh ta khẽ nhếch môi lên, cười nói, “Bà tiếp tục ở lại bên cạnh bà ta... làm nội ứng đi.”
Cổ bà ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin được.
Mạch Truy tiếp tục nói, “Bà ở lại bên cạnh bà ta, nắm giữ động tĩnh của bà ta, lúc cần thiết thì ta sẽ ký kết khế ước với bà.”
“Vâng! Cảm ơn Đại công tử!”
“Không cần, bà đã nói rồi mà, ta không phải là con cháu của Mạch gia, sau này không cần gọi ta là Đại công tử nữa đâu.”
“Vâng! Công tử.”
Đậu Đậu nhìn thấy thế thì khóe miệng giật một cái, “Tình huống bây giờ là gì vậy? Ngươi... không giết ta nữa à?”
“Sao nào, ngươi rất muốn chết phải không?”
Mạch Truy nhướn mày nhìn về phía Đậu Đậu, Đậu Đậu lập tức xua tay, “Không không không, không muốn! Nếu không có chuyện gì, vậy… ta đi nhá.”
“Đứng lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...