Đây là tình huống gì vậy? Mạch Phi đã chạy trốn rồi, sao còn bảo ngựa mang về chứ?
Trên mặt Mạch Truy tràn đầy vẻ không dám tin, thủ lĩnh sơn tặc gãi đầu, “À, lần này đã tìm được người rồi, việc Thiếu tướng quân nói muốn xử phạt…”
“Miễn!”
Mạch Truy tùy ý vẫy tay, đi lên một bước, túm lấy dây cương. Con ngựa ngoan ngoãn đứng lại không nhúc nhích, mặc cho Mạch Truy dắt đi, cực kỳ có linh tính như là phân biệt được người vậy.
Thủ lĩnh sơn tặc nghe thấy mình được miễn xử phạt, thở phào rồi giải thích, “Ngựa trong sơn trại đều phân biệt được đường, đi ra ngoài thì vẫn có thể tự mình chạy về.”
Mạch Truy gật đầu, đồng ý với cách nói của thủ lĩnh sơn tặc, “Ừ, ngựa già biết đường, không tệ.”
Gã nói như vậy xong, vuốt lông bờm trên đầu con ngựa, nhìn Đậu Đậu đang nhíu chặt mày, toát mồ hôi lạnh ở trên lưng ngựa một cái, động tác thô lỗ kéo người xuống.
Đậu Đậu đã không còn ý thức, bị kéo một cái liền lập tức tụt xuống, lảo đảo đứng không vững, bất lực ngã về phía sau.
Mạch Truy vốn muốn ra tay giết người, nhưng phát hiện có gì đó không ổn bèn đỡ một cái. Trong cơ thể Đậu Đậu có hai luồng lực lượng đang đánh nhau, một rất mạnh mẽ, một rất ôn hòa, luồng lực lượng ôn hòa chiến đấu với lực lượng mạnh mẽ, nhìn như vẫn ở thế bất lợi nhưng càng áp chế lại càng dũng mãnh. Nó đang chuyển hóa đối phương, hơn nữa còn thành công.
Nhận thức này làm toàn thân Mạch Truy chấn động. Anh ta đã sống bao nhiêu năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy loại tình huống này.
“Thiếu tướng quân? Sao vậy?”
Thủ lĩnh sơn tặc hỏi một câu, Mạch Truy nhìn gã ta một cái không trả lời, nắm lấy cánh tay Đậu Đậu, không dấu vết chuyển ma lực của mình vào trong.
Thân thể của Đậu Đậu như một cái vật chứa to lớn, đối với hơi thở thì ai đến cũng không từ chối. Cô hấp thu ma khí mà Mạch Truy chuyền tới, hơn nữa còn như lên cơn nghiện có ý thức tự chủ hút một cái rồi lại hút thêm cái nữa.
Nếu không phải Mạch Truy kịp thời hất cô ra thì không nghi ngờ về việc ma khí toàn thân anh ta sẽ bị cô rút sạch!
Mạch Truy không dám chạm vào Đậu Đậu nữa, để thủ lĩnh sơn tặc đỡ cô dậy.
Thủ lĩnh sơn tặc không nghi ngờ, dựa theo phân phó của Mạch Truy, khom lưng đỡ Đậu Đậu dậy.
Mạch Truy nhíu mày nhìn chằm chằm thủ lĩnh sơn tặc, một lúc lâu vẫn không thấy thủ lĩnh sơn tặc có biểu hiện gì khác thường, không khỏi nghi ngờ. Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Mạch Phi không hút ma khí trong cơ thể thủ lĩnh sơn tặc chứ?
Khoan đã, hình như thủ lĩnh sơn tặc đã nói với anh ta là Mạch Phi chính mồm thừa nhận nói cô không giống với những Lô đỉnh khác, lẽ nào những lời này đều là thật?
Lẽ nào cô mới là Nhiễu Lan Đằng chín lá? Nhưng mà vì sao cô ta không hút ma lực của thủ lĩnh sơn tặc chứ?
“Thiếu tướng quân, tiếp theo nên làm gì bây giờ ạ? Lẽ nào thực sự phải giết cô ta?”
“... Đợi lát nữa, ta xem một chút.”
Anh ta đoán có lẽ là vì anh ta đã chủ động đưa ma khí vào trong cơ thể cô nên mới có thể như vậy. Anh ta phải nghiệm chứng một chút.
Mạch Truy có chút tật xấu chính là biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn đâm đầu đi lên. Phu nhân Hoa Dung vẫn luôn dạy bảo anh ta không nên mạo hiểm, nhưng anh ta lại không nghe lọt tai chút nào. Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm phu nhân Hoa Dung muốn vứt bỏ anh ta. Bà ta luôn cảm thấy giữ Mạch Truy lại thì sớm muộn gì cũng gây ra tai họa.
Không phải là con ruột của mình, lại còn trời sinh tính phản nghịch không nghe lời. Lúc khế nhân ôm Mạch Truy đến Mạch gia, cha mẹ ruột của Mạch Truy cũng không đồng ý.
Khế nhân nghĩ sẽ không tìm được một người cha của đứa bé nào giống Mạch tướng quân như vậy, vì vậy một là không làm hai là không giữ lại nữa nên đã giết cha mẹ ruột của Mạch Truy.
Cho nên bà ta sợ...
Trở lại chuyện chính, Mạch Truy động tâm tư, tiếp lấy Đậu Đậu từ trong tay thủ lĩnh sơn tặc, cẩn thận đặt tay lên cổ tay của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...