Mạch Truy biết Đậu Đậu rất có thể là Nhiễu Lan Đằng chín lá. Nhiễu Lan Đằng chín lá vốn đã không giống những Lô đỉnh khác, nói không chừng có lẽ cô thật sự là một ngoại lệ.
Mạch Truy nâng roi lên lại hung hăng quất một cái lên mông con ngựa, “Cha!”
Yêu Nghiệt quay đầu lại nhìn khoảng cách mình vừa chạy đi, nghĩ thầm, đợi lát nữa hẵng động thủ. Chỉ mong vợ có thể nhanh lên một chút, nhanh đến biên cảnh giao nhau giữa Thần và Ma hơn một chút...
Hình như Đậu Đậu cảm nhận được ý nghĩ của hắn, bỗng dưng hắt xì một tiếng, nắm chặt dây cương trong tay, có khí nhưng lại vô lực buông lỏng tay ra. Cô không kiên trì nổi, toàn thân không có chút sức lực nào, ngay cả mở mắt cũng không làm được.
Bụp một tiếng, Đậu Đậu ngã lên trên lưng ngựa, đôi tay mềm nhũn vô lực khoác lên cổ ngựa, mặc cho con ngựa tự mình chạy đi, tự do không mục đích, đi về phía càng ngày càng lệch.
Trời tối dần. Bầu trời tràn đầy ánh sao, chiếu sáng rõ ràng con đường đi về phía nam.
Yêu Nghiệt ra tay đánh ngất Mạch Truy rồi nhét anh ta vào trong cái hố lớn không biết do ma quỷ nào đó đào lên ở ven đường, vỗ tay tiêu sái bay qua người của thủ lĩnh sơn tặc rời đi.
Mạch Truy và thủ lĩnh sơn tặc đều làm ổ ở trong hố đó, chú phủ lên người tôi tôi phủ lên người chú, nhìn qua tràn đầy cảm giác Gay.
Bọn họ bất tỉnh không lâu, nhưng cho dù không được bao lâu thì cũng đủ để Yêu Nghiệt chạy tới biên giới trước bọn họ.
Nhưng Yêu Nghiệt chạy đến biên giới cũng phí công, bởi vì Đậu Đậu đã hôn mê nên ngựa không tiếp tục chạy về hướng nam nữa. Đậu Đậu không biết đã bị ngựa mang đến chỗ nào rồi...
Lúc Mạch Truy tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, trên mặt trong miệng anh ta chứa đầy bùn đất, ý niệm duy nhất trong đầu lúc tỉnh lại là —— Muốn giết người!
Anh ta nhớ hôm qua anh ta đã bất tỉnh như thế nào, chính là thủ lĩnh sơn tặc đã ra tay. Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé của Mạch Phi nên không nhịn được muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Xem anh ta tìm được gã rồi thì sẽ trừng trị gã như thế nào!
Mạch Truy quyết tâm, đạp mặt đất mềm nhũn bên dưới, tung người nhảy lên đi ra ngoài. Xong rồi trong hố lại ai u một tiếng, không phải là thủ lĩnh sơn tặc thì là ai chớ?
Thủ lĩnh sơn tặc bỗng dưng phải làm đá kê chân, bị đạp đến mức ói cả đống cơm đêm qua ăn được, ngẩng đầu nhìn kẻ đã gây ra thì lập tức nghẹn lại câu con mợ nó về trong bụng, “Thiếu… Thiếu tướng quân? Tại sao người lại đến đây ạ?”
Thiếu tướng quân hừ lạnh một tiếng, “Định giả ngu à? Ngươi cứ tiếp tục giả vờ với ông đây tiếp đi! Ngươi nói mau! Có phải đã thấy dáng vẻ Mạch Phi nên muốn bảo vệ mạng của cô ta đúng không?”
Thủ lĩnh sơn tặc cảm thấy rất là oan uổng, “Không có!”
“Nếu không có thì sao tối hôm qua ngươi lại đánh ngất ông đây để làm gì hả? Bây giờ thì hay rồi, trời đã sáng, không biết Mạch Phi đã chạy đến biên giới bao lâu rồi!”
Lần này thủ lĩnh sơn tặc lại càng oan uổng hơn, “Thiếu tướng quân, thuộc hạ… thuộc hạ chưa bao giờ dám đánh người mà...”
“Ngươi còn nói không dám à? Nếu không phải là ngươi, thì bây giờ đã sớm đuổi kịp con tiện nhân kia rồi!”
Thủ lĩnh sơn tặc đột nhiên không nói lời nào mà chỉ giơ tay lên, ngón tay không ngừng chỉ về phía sau Mạch Truy.
Mạch Truy không nhìn về phía sau mà chỉ cho là gã muốn trốn tránh trách nhiệm, “Ngươi chỉ ngón tay của ngươi làm gì hả? Ta cho ngươi biết, nếu không tìm được Mạch Phi thì xem ta gọt ngươi như thế nào!”
“Thiếu tướng quân, phía sau người kìa.”
Mạch Truy lại muốn mắng thủ lĩnh sơn tặc, nhưng thủ lĩnh sơn tặc vẫn rất kiên trì.
Không có cách nào khác, anh ta chỉ có thể tức giận nhìn về phía sau, nhìn một cái xong thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...