Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Vì thế Đậu Đậu không hề có sực phản kháng đã bị sơn tặc tóm được, toàn thân không có khí lực như một đống bùn nhão đỡ cũng không đứng dậy được.

Con ngươi Yêu Nghiệt tối sầm lại, yên lặng đánh hôn mê tên sơn tặc tiểu đệ bên cạnh, sau đó liên tiếp xử lý hơn nửa đám sơn tặc. Hắn không dùng yêu lực, chỉ đơn giản dùng tay không, đánh hôn mê đối phương rồi vứt xuống đất.

Đậu Đậu yên lặng chờ Yêu Nghiệt đến đây, thủ lĩnh sơn tặc không hề phát hiện, hùng hùng hổ hổ nói, “Ngươi hại huynh đệ của ta thì đừng mong có kết cục tốt! Đến sơn trại, ông đây sẽ phế ngươi!”

Xong kéo Đậu Đậu lên xe ngựa thì thấy không thích hợp, “Sao lại thế này? Ngươi hấp thu ma lực của tiểu tử kia, vì sao trong cơ thể lại trống rỗng?”

Đậu Đậu đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cái gì mà trong cơ thể trống rỗng? Hai luồng lực đạo trong người cô đã bắt đầu đánh nhau được chứ?

Nhưng mà cô không thể nói vậy. Cô chỉ có thể mỉm cười, lừa dối, “Còn chưa tiêu hóa đâu. Sao nào? Ngươi cũng muốn đến thử xem à?”

Đương nhiên thủ lĩnh sơn tặc không muốn, nhưng chuyện này cũng không đủ để đánh mất nghi ngờ trong lòng gã, bởi vì xung quanh rất yên lặng.

Sơn tặc đột nhiên quay đầu thì thấy Yêu Nghiệt vừa thu tay lại. Gã lộ ra khuôn mặt vặn vẹo, lập tức buông Đậu Đậu ra, đánh nhau với Yêu Nghiệt.


Xung quanh đều là huynh đệ của gã, thế mà một đám yên lặng không tiếng động bị tên mặt trắng này làm hôn mê.

Là gã thất sách, gã nên sóm nghĩ đến khí chất toàn thân tên mặt trắng này không hề giống ma!

Sơn tặc vừa hối hận vừa so chiêu với Yêu Nghiệt, thấy đối phương nhẹ nhàng giống như còn chưa xuất toàn lực, quyết định mau chóng thả đạn tín hiệu, gọi viện binh.

Cho dù thế nào thì chuyện Thiếu tướng quân đã căn dặn bọn chúng không thể làm hỏng, Mạch nhị tiểu thư này bắt buộc phải mang về sơn trại.

Đạn tín hiệu phát ra, mặt đất im lặng một hai giây, sau đó bắt đầu chấn động kịch liệt.

Viện binh cách đó không xa cưỡi ngựa chạy đến, số lượng nhiều đến nỗi làm Đậu Đậu nghẹn họng nhìn trân trối.

“Điện… Đừng đánh nữa, chạy mau!”

Một câu Điện hạ của Đậu Đậu chỉ có thể nghẹn trong cổ họng, tim đập thình thịch, sợ hắn xảy ra chuyện gì.


Yêu Nghiệt bắt thủ lĩnh sơn tặc, nhìn cô một cái thật sâu, sau đó giơ tay cao, hung hăng đánh vào mông ngựa, “Hướng nam! Nhớ kỹ lời anh! Anh sẽ đến đón em sau!”

Con ngựa sợ hãi, hí lên một tiếng chạy đi, Đậu Đậu bị cơn xóc nảy làm suýt ói ra số cơm đêm qua, thật vất vả mới khống chế được con ngựa.

Hắn nói hắn sẽ đi tìm cô, sẽ loại bỏ được tất cả truy binh để tìm cô...

Cô ở lại cũng không giúp được gì, ở lại chỉ thêm phiền cho hắn. Vì thế cô chỉ có thể kéo dây cương, kiên quyết dứt khoát chạy theo hướng mà hắn nói.

Yêu Nghiệt thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp thủ lĩnh sơn tặc kiệt sức, lập tức chui vào thân thể thủ lĩnh sơn tặc.

Sau đó một đám ô hợp chạy đến, thấy hắn sống sót đứng tại chỗ mà tất cả mọi người đều ngã xuống, khó hiểu hô một câu Đại đương gia.

Đại đương gia ừ một tiếng, lời ít ý nhiều mà nói rõ mọi chuyện, tổng kết lại, “Mạch nhị tiểu thư chạy rồi, Thiếu tướng quân còn chưa đến, các huynh đệ bị tập kích chốc lát không thể tỉnh lại, các ngươi dẫn bọn họ về núi trước đi, ta đuổi theo.”

“Vâng!”

Lúc này, một tên xấu xí trong đám sơn tặc lại nhìn ra có gì đó không thích hợp, nhíu mày hỏi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui