Mạch Quỳnh Lâm được phu nhân Hoa Dung yêu thương mà lớn lên, cô ta ở trước mặt phu nhân Hoa Dung chưa bao giờ che giấu chút cảm xúc nào.
Phu nhân Hoa Dung nhìn thấu tâm tư cô ta, thở dài, nói, “Đại ca con vừa sinh ra đã là thai chết, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ khế nhân đi nơi khác tìm một đứa con nuôi.”
“Con… con nuôi?”
“Đúng vậy, năm đó khế nhân vừa ôm anh con đến đã nói nữ tử sinh ra nó có nam nhân rất giống với cha con. Ta nghĩ đây là duyên phận, là trời cao phái nó xuống giúp ta.”
Phu nhân Hoa Dung nói đến đây, hơi kéo tay Mạch Quỳnh Lâm, “Quỳnh Lâm à, con đến đây, đến bên mẹ này.”
Mạch Quỳnh Lâm đi qua, phu nhân Hoa Dung đặt tay trên mặt Mạch Quỳnh Lâm, “Quỳnh Lâm, con là hi vọng của mẹ, là tất cả hi vọng của mẹ! Cho nên con không thể thua biết không? Con không thể thua!”
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt phu nhân Hoa Dung hơi vặn vẹo, Mạch Quỳnh Lâm sợ hãi co rúm lại, gật gật đầu, nói vâng.
Lúc này phu nhân Hoa Dung mới thở ra, bỏ tay trên mặt Mạch Quỳnh Lâm xuống
Bà ta giấu giếm nhiều năm như vậy, bây giờ muốn nói hết. Thì ra năm đó sau khi Mạch tướng quân say rượu xảy ra chuyện, phu nhân Hoa Dung và phu nhân Hoa Nguyệt một trước một sau có bầu, bất đắc dĩ nên Ma quân mới ban phu nhân Hoa Nguyệt cho Mạch tướng quân.
Khi đó phu nhân Hoa Nguyệt chỉ là thiếp, tất nhiên không thể so sánh với phu nhân Hoa Dung. Phu nhân Hoa Dung không để phu nhân Hoa Nguyệt trong lòng, chỉ an tâm dưỡng thai, sợ làm mất đứa nhỏ trong bụng.
Đáng tiếc, cho dù bà ta có rộng lượng thế nào cũng không ngăn được thiên tai, trước khi đứa nhỏ sinh ra mấy hôm, lúc ngủ mơ bà ta không cẩn thận ngã trên giường xuống, từ đó về sau, trong bụng không còn máy thai nữa.
Bà ta biết đứa nhỏ này không còn, lại mang bất an trong lòng nên yên lặng phái khế nhân ra ngoài.
Hơn nữa còn tranh thủ liên hệ với Hoa gia, bảo Hoa gia phái thầy thuốc của nhà đến đây đỡ đẻ cho bà ta. Nói là đỡ đẻ, không bằng nói là phá thai. Đứa nhỏ đã chết trong bụng, không có thuốc kích thích thì không thể sinh ra được.
Cho nên Hoa gia phái thầy thuốc đến, yên lặng không tiếng động châm cứu giúp bà ta kéo dài thời gian hai ngày, nhận được tín hiệu của khế nhân thì lập tức sinh con.
Lúc đứa nhỏ sinh ra đã bị đánh tráo, hơn nữa phu nhân Hoa Dung vừa giấu là giấu mấy ngàn năm.
Bây giờ rốt cuộc vẫn không nhịn được nói ra, bởi vì bà ta phải bỏ đứa nhỏ đó đi. Đứa nhỏ từng cứu bà ta trong nước sôi lửa bỏng, làm bạn nhiều năm, an ủi bà ta trước đau đớn mất con.
Mạch Quỳnh Lâm sợ ngây người, cô ta không thể tin đây là sự thật. Đại ca yêu thương bảo hộ cô ta chỉ là con nuôi của mẹ...
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao lại không thể? Nếu mẹ không làm vậy, con có ngày hôm nay sao?”
Phu nhân Hoa Dung hét lên một câu như vậy, lau khô nước mắt không tự giác tràn ra nơi khóe mắt, nói, “Quỳnh Lâm à, mẹ làm tất cả vì con. Từ xưa, người muốn làm chuyện lớn thì không được câu nệ tiểu tiết, Mạch Truy sinh ra là vì thành tựu của con đó con biết không? Con phải đạp lên nó mà bước đi, bắt buộc phải như vậy!”
Mạch Quỳnh Lâm tâm hoảng ý loạn, vừa cảm thấy mình thật có lỗi với Mạch Truy, nhưng lại luyến tiếc vinh hoa ngay trước mắt.
Cô ta phải làm Ma hậu, cho dù thế nào cô ta cũng phải làm!
Cô ta yêu Ma quân, cô ta sẽ không để bất cứ kẻ nào làm trở ngại của cô ta!
Nếu Mạch Truy không phải ca ca ruột của cô ta, vậy anh ta phải chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...