Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
“Đại Vu Sư, lâu rồi không gặp.”
Chưa thấy người đã thấy tiếng, tứ công tử bị Đại Vu Sư ngăn lại, Đậu Đậu ở trong gian chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo màu tím, đối với diện mạo chỉ có thể tưởng tượng.
Nhưng nghe thanh âm này đã biết không phải ma đứng đắn rồi!
Cho dù không nghe thanh âm, riêng nhìn vào việc đồ anh ta tặng cô là cái đạo cụ quỷ gì kia cũng biết anh ta không phải ma đứng đắn.
“Này, Tiểu Phi, lâu rồi không gặp, mau gọi biểu ca* đi.”
* Anh họ
Anh ta hé ra khuôn mặt cà lơ phất phơ bên cạnh người Đại Vu Sư, lời nói nhẹ nhàng ngữ điệu trêu chọc.
Đậu Đậu giật giật khóe miệng, không thể nhịn được nữa phải nói, “Biểu cái em gái ngươi!”
Đồ mất dạy! Đồ lưu manh! Tặng cái đồ quỷ gì không biết! Bà đây rất quen thuộc với ngươi sao? Còn biểu ca, giống y hệt cái đức hạnh của tên Sở Từ!
Khụ, từ từ, nói đến Sở từ, không biết rốt cuộc tên kia đi chỗ nào rồi nhỉ?
Hình như sáng nay cũng không thấy bóng dáng.
Sẽ không phải bị Đại Vu Sư ném ra ngoài nên tự coi nhẹ mình mà treo cổ tự sát chứ?
Có thể lắm!
“Tiểu Phi, thái độ này của ngươi không tốt đâu, nếu không phải năm đó Ma quân muốn lấy ngươi trước, rất có thể ngươi sẽ gả cho ta đó nha!”
“Hoa Hạo Vũ!”
Đại Vu Sư không hờn giận mở miệng, “Ngươi tới đây làm gì?”
“Ta đến đương nhiên là vì muốn nhìn biểu muội đáng yêu của ta. À, đúng rồi, buổi sáng ta còn bảo người hầu đến đây tặng lễ gặp mặt, thế nào, nhận được chưa? Dùng tốt chứ? Ta tự mình khắc đó!”
Đậu Đậu không thể nhẫn nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ, “Ông nội ngươi!”
Hoa Hạo Vũ không quan tâm nhún vai, ngồi lên ghế của Đại Vu Sư, còn bắt tréo chân, dáng vẻ ngông nghênh đáng ghét.
“Tứ biểu ca đúng không? Nếu ta nhớ không nhầm, lúc trước ngươi nghe nói chuyện cha ta sẽ gả ta cho ngươi thì ngươi đã ngủ một tháng ở kỹ viện! Lúc sau đã đóng cửa không ra thì thôi, còn loan tin nói ngươi bị bệnh hoa liễu, phải nói là xôn xao dư luận! Bây giờ tiểu muội nhớ lại, vẫn không thể không nói câu bội phục!”
Hoa Hạo Vũ nghẹn một ngụm nước miếng ở cổ, ho khan vài tiếng, “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai mắc bệnh hoa liễu?”
Đi kỹ viện thì đúng, nhưng bệnh hoa liễu tuyệt đối không phải anh ta tự biên tự diễn! Đó là trùng hợp! Chỉ là sự trùng hợp mà thôi!
“Tin tức kia tuyệt đối không phải do ta truyền đi!”
“Nhưng mà ngươi cũng dẫn dắt nó.”
Đậu Đậu chậm rãi nói câu này, sau đó tỏ vẻ, “Đều là chuyện nhỏ nhặt, ta không so đo với ngươi. Lần này biểu ca đến đây là có chuyện gì vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...