Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Ha ha, được! Được lắm! Tưởng Kim Đậu Đậu cô dễ bắt nạt sao? Một khi đã vậy…
“Sao vậy, sao vậy? Có sâu bọ ghê tởm gì bò vào sao?”
Đậu Đậu lặp lại y nguyên, dùng từ quả thật không e dè.
Nhóm thánh nữ hóng hớt đều hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy Mạch Phi quá ngốc quá ngay thẳng. Cô cứ nói như vậy à? Cô không nghe ra Đông Hạ trưởng lão nhằm vào cô hả? Cứ nói như vậy không sợ Đông Hạ trưởng lão phạt cô ư?
Sao Đậu Đậu lại sợ Đông Hạ trưởng lão được chứ?
Cho dù cô ta muốn mượn đề tài phát huy, ít nhất cũng phải tìm cái cớ hợp tình hợp lý một chút chứ. Cô cũng không tin trưởng lão của Thánh nữ các có thể tùy tiện nói phạt là phạt!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đậu Đậu nhìn về Đông Hạ trưởng lão càng bình thản, “Đông Hạ trưởng lão, có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì? Thế mà ngươi lại hỏi ta có vấn đề gì! Ta vừa mới đến ngươi liền hỏi con ngươi có phải có sâu bọ ghê tởm gì bò vào không, ngươi đang nói ta sao?”
Đậu Đậu không tỏ vẻ gì, “Không dám.”
“Không dám? Ta thấy ngươi rất dám ý chứ! Ngươi nói xem người có để ta vào mắt không?”
Đậu Đậu, “... Có.”
“Có ngươi còn…”
“Đông Hạ trưởng lão, ta không biết nguyên nhân gì làm người cảm thấy câu nói kia của ta là đang nói người. Nhưng mà dùng lời nói của người để nói, người như người, không, ma như người là điển hình cho tự ti, cuộc đời ma của người nhất định trải qua thất bại gì đó thật lớn đúng không?”
Đông Hạ trưởng lão sửng sốt, giống như bị chọc trúng chân đau lùi về sau một bước.
Đậu Đậu hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục, “Ta đang nghĩ, cái gì có thể làm Đông Hạ trưởng lão tự ti như vậy. Người khác chỉ nói một câu rất bình thường cũng có thể tưởng tượng ra hẳn một vở kịch…”
Đậu Đậu kéo dài thanh âm, chậm rì rì nhìn biểu tình Đông Hạ trưởng lão sụp đổ từng chút từng chút, như một giọt nước làm tràn ly.
“Ôi, Đông Hạ trưởng lão, không phải người từng bị người ta luân phiên hãm hiếp chứ? Ta từng xem một bộ phim truyền hình, chỉ có nữ nhân bị cưỡng gian hay luân phiên cưỡng gian mới có thể lo sợ bất an như vậy, người khác nói gì đều cảm thấy như đang ám chỉ mình.”
“Mạch Phi!” Đông Hạ trưởng lão quả thực tức muốn chết, “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy?”
“Ta… ta chỉ đang phân tích thôi trưởng lão à. Dù sao loại bệnh tâm lý này, nếu không điều trị ngay thì tương lai sẽ có ảnh hưởng rất lớn! Ta mới chỉ nói câu con sâu mà người đã tưởng tượng đến mình thù đã rất nghiêm trọng rồi đó! Ta chỉ muốn quan tâm người thôi! Không cần giấu bệnh sợ thầy!”
Đông Hạ trưởng lão không thể nhịn nữa nâng tay, một cái bạt tai sắp tát vào mặt Đậu Đậu.
Đậu Đậu vừa muốn giữ tay cô ta lại thì một thân ảnh nhanh như gió đã chắn trước mặt cô.
Đại Vu Sư vừa rồi mới biến mất, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện. Y giữ chặt tay Đông Hạ trưởng lão, sắc mặt nghiêm túc, “Đông Hạ, ngươi không được cố tình gây sự! Ma thề đi theo cô ấy là ta, ngươi có vấn đề gì cứ tìm ta.”
Lúc Đại Vu Sư nói lời này, bên mặt vây kín kí hiệu có xu thế hơi phát ra ánh sáng xanh.
Nhóm thánh nữ ăn dưa hít ngụm khí lạnh, nín thở chăm chú nhìn tình hình.
Các cô cảm thấy Đại Vu Sư thật sự rất đẹp zai!
Anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, gặp chuyện bất bình gì đó, chính là như vậy! Phải đối đãi với Đông Hạ trưởng lão vẫn áp bức các cô như vậy mới đúng!
Từ từ, anh hùng cứu mỹ nhân? Mạch Phi cũng có thể xem là đẹp à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...