Đậu Đậu đẩy ngã nam thần không thành công, buồn bực không thôi, “Này, Điện hạ, sao vừa rồi anh lại né tránh?”
Điện hạ thực đau đầu, “... Không vì sao cả.”
“Không vì sao là vì sao?”
Đậu Đậu quyết hỏi đến cùng, Yêu Nghiệt bất đắc dĩ, lại lấy hai đứa nhỏ dễ thương làm bia chắn, “Bởi vì... bởi vì con còn ở đây! Làm vậy không tốt!”
“À, vậy đêm đến con ngủ rồi là được đúng không?”
Yêu Nghiệt quả thực muốn khóc, “Không thể!”
Đậu Đậu, “... Sao lại không thể?”
“... Không vì sao cả.”
“Không tại sao là tại sao?”
Yêu Nghiệt co rút khóe miệng, sâu sắc cảm nhận được mẹ nó cái tuần hoàn ác tính chết tiệt này, bèn quyết đoán ngậm miệng không nói nữa. Bởi vì bây giờ hắn không xác định được rốt cuộc cô có muốn thành ma không.
Nếu cô không muốn, vậy thì tốt, báo thù cho mẹ vợ xong, hắn sẽ đưa cô đi.
Nhưng lỡ cô muốn thì sao?
Yêu Nghiệt do dự lại do dự, vẫn im lặng như trước.
Nhưng Đậu Đậu cũng không vì hắn không nói lời nào mà buông tha, quyết hỏi tới cùng, nhất định hỏi được tại sao.
Yêu Nghiệt buộc bất đắc dĩ chỉ có thể giả vờ, “Nhìn! Có đĩa bay!”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
“... Có người đến đây, em đừng nói chuyện với anh.”
Xong quay đầu, quyết đoán không cho Đậu Đậu nhìn thấy hắn.
Hai đứa nhỏ ăn thức ăn cho chó từ bé đến lớn đã sớm không quan tâm, không chỉ có Biển Biển, bây giờ ngay cả Viên Viên cũng có thể bình tĩnh tao nhã ăn dưa hóng hớt.
Đậu Đậu thở dài một lát, sờ sờ đôi môi còn lưu lại hơi ấm, âm thầm tưởng tượng bộ dáng nam thần cấm dục ở trên thuyền. Nụ cười kia… phải nói là đáng khinh!
Yêu Nghiệt nhìn mà căng thẳng, quyết đoán thề từ giờ về sau không bao giờ trêu chọc cô nữa.
Sau đó Đại Vu Sư giống như cứu tinh trên trời giáng xuống, phụt phụt phụt, là tình địch, cho dù xuất hiện đúng thời điểm thì vẫn là tình địch.
Tóm lại, Đại Vu Sư xuất hiện, vợ hắn thu lại dáng vẻ cười gian đáng khinh, bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau cơm trưa lại là thời gian dẫn nam sủng đi học.
Lúc này Đậu Đậu mới nhớ đến, từ lúc Đại Vu Sư đến ném Sở Từ qua một bên, Sở Từ đã bốc hơi rồi.
Nam sủng bốc hơi rồi, chẳng lẽ cô phải mang Đại Vu Sư cùng đi?
Đáp án đương nhiên là: Đúng vậy!
Mang một nam sủng cấp bậc cao cool ngầu đi cùng, chắc chắn là tốt hơn nhiều một mình đơn độc đến đó để các thánh nữ khác chế giễu nhỉ?
Ít nhất cô thấy bị chế giễu gì đó đáng sợ hơn.
Bởi vì khóa học buổi chiều đều là cái gì mà cầm kỳ thi họa, lễ nhạc cưỡi ngựa bắn cung, không có gì thiếu nhi không nên xem cả, cho nên Đậu Đậu xúc động thả hai đứa con ra.
Hai đứa con đều vô cùng vui vẻ, nhất là Viên Viên, đi ra nhìn thấy thuốc màu trên bàn, lập tức như ngựa hoang cởi dây cương, bổ nhào vào lấy tay tóm.
Đậu Đậu luống cuống tay chân ngăn lại, xong rồi chia ra một chút cho bé, bảo bé ngồi một bên chơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...