Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Lúc này Mạch Quỳnh Lâm càng muốn chết hơn. Nhìn hồn đằng nhà mình như trẻ con, lại nhìn hồn đằng của Đậu Đậu đã là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hận không thể trực tiếp bóp chết Đậu Đậu cho xong!
Mạch Quỳnh Lâm dịu dàng rộng lượng xém chút nữa không trụ được, ha ha cười gượng hai tiếng, tim cũng rỉ máu rồi, “Đúng, ha ha, lớn hơn của tỷ, chứng minh thiên phú của Phi Nhi thật tốt.”
“Vậy sao?” Đậu Đậu vui mừng lộ rõ trên mặt, cosplay thỏ con đơn thuần, “Thiên phú tốt hơn cả đại tỷ sao?”
Chuyện này làm Mạch Quỳnh Lâm không cười nổi nữa. Tiểu tiện nhân này tuyệt đối là khắc tinh của cô ta. Ma tinh mắt đều có thể nhìn ra, tại sao cứ phải lặp lại lần nữa?
Đáp án đương nhiên là đúng vậy, Đậu Đậu muốn Mạch Quỳnh Lâm nhục nhã.
Phu nhân Hoa Dung tính kế hãm hại mẹ cô, lại phái cổ bà hạ cổ cô, thù này nếu không báo vậy sao được chứ?
Vì vậy, những lúc có thể làm Mạch Quỳnh Lâm khó chịu thì nhất định phải làm, không thể để cơ hội qua rồi mới hối hận.
Quyết tâm xong, Đậu Đậu diễn phải gọi là chuyên nghiệp vô cùng. Bộ dáng em gái nhỏ kéo ống tay áo Mạch Quỳnh Lâm lắc lắc, “Đại tỷ, ngươi nói có phải không? Chẳng lẽ lúc trước tỷ nói đồng ý cùng ta hầu hạ Ma quân đều là gạt ta sao?”
Mạch Quỳnh Lâm còn có thể nói gì? Cô ta còn nói thế nào được nữa?
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm chậm rãi chuyển thành tò mò của quần ma, cô ta chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.
Không thể đợi nữa, đêm nay phải để cổ bà hành động. Thiên phú của tiểu tiện nhân Mạch Phi này thật sự cao hơn cô ta, cho dù hai cái lá kia không thể dài ra được nữa, cô ta cũng tuyệt đối không mạo hiểm! Đậu Đậu không biết Mạch Quỳnh Lâm đã nghĩ xong hậu chiêu, thành khẩn nói cảm ơn, thưởng thức đủ biểu tình vặn vẹo của Mạch Quỳnh Lâm, trong tâm khẽ động, Tiểu Đằng đã biến mất không thấy.
Nhóm thánh nữ hóng chuyện sợ ngây người, phục hồi lại tinh thần bắt đầu bàn tán.
“Này, các ngươi có nhìn thấy không? Là hình người đó! Còn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nữa!”
“Đúng vậy đúng vậy, hình như cô ta còn lợi hại hơn Mạch Quỳnh Lâm!”
“Các ngươi có nhìn thấy biểu tình của Mạch Quỳnh Lâm không, quả thật giống như ăn cứt. Các ngươi nói Mạch Phi ngốc thật hay là giả ngốc?”
Bích Diểu nghe đầy lỗ tai, lại nhìn Đậu Đậu, mang theo không ít thưởng thức: Quả nhiên là giả ngốc.
Giả heo ăn thịt hổ, Mạch Phi này… không tồi...
“Bây giờ nói gì cũng vẫn còn sớm. Ta cảm thấy, nếu Nhiễu Lan Đằng của Mạch Phi không bị cổ trùng ăn mất, nhất định bây giờ đã mạnh hơn Mạch Quỳnh Lâm. Đáng tiếc, mệnh cô ta không tốt.”
Thánh nữ nói câu này liếc nhìn Mạch Quỳnh Lâm một cái, mang theo an ủi không nhỏ.
“Các ngươi từng nghe Nhiễu Lan Đằng của ai bị trùng cắn qua chưa? Các ngươi từng nghe Nhiễu Lan Đằng bị gặm rồi còn có thể mọc lại được nữa chưa hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...