Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Đông Hạ trưởng lão nói xong, lẳng lặng chờ Đại Vu Sư phản ứng. Lời của cô ta dễ hiểu như vậy, cô ta không tin Đại Vu Sư không hiểu rõ.

Mạch Phi rốt cuộc vô tội thật hay giả vờ vô tội, ai cũng không rõ ràng. Đừng quên, cô đã đào hôn, còn là thánh nữ đã sinh con cho yêu!

Đương nhiên Đại Vu Sư biết điểm ấy, nhưng bây giờ y không có thì giờ suy nghĩ vấn đề rốt cuộc Mạch Phi có vô tội hay không. Y nhìn chằm chằm cái cằm đỏ hồng của Đậu Đậu, trong mắt lóe qua cảm xúc, nếu Đông Hạ trưởng lão không nhìn lầm thì y đang đau lòng.

Sao cô có thể là cừu non vô tội chứ?

Cô là sói, là thủ lĩnh sói ngủ đông nhiều năm trong đàn cừu, một khi tìm được cơ hội, nhất định sẽ cắn đứt cổ họng kẻ thù.

Người mà y nguyện trung thành, tới giờ cũng chỉ có con sói đầu đàn này...

Vì thế Đại Vu Sư nhìn chằm chằm cái cằm nhỏ đỏ hồng của Đậu Đậu một lát, hắng giọng nói, “Là cừu hay là sói cũng không cần Đông Hạ trưởng lão lo lắng, cho dù cô là soi đầu đàn, ta cũng chấp nhận.”

“Dịch Xuân Thu!”

Trong lòng Đông Hạ chỉ có phẫn nộ. Cô ta đã không còn thương Dịch Xuân Thu nữa, nhưng cô ta không rõ, rốt cuộc tại sao cô ta lại không bằng cô gái Mạch Phi này?

Mạch Phi có Nhiễu Lan Đằng sáu lá, cô ta cũng có sáu lá!

Trừ dung mạo khác nhau một trời một vực thì chẳng lẽ còn có cái gì khác nhau nữa sao?


Giống như nhìn ra nghi vấn của Đông Hạ trưởng lão, Đại Vu Sư nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Đông Hạ trưởng lão, chữ tình vốn không thể nói lý, ngươi đã trải qua chẳng lẽ còn không hiểu sao?”

Đúng, cô ta đã trải qua, nhưng bởi vì cô ta đã trải qua cho nên cô ta mới không thể nào rõ ràng được.

Vì sao người cô ta thích không thể thích cô ta?

Một chữ tình không thể nói lý, nhưng cô ta lại muốn nó có lý!

Cho nên cô ta muốn xem, Đại Vu Sư thích Mạch Phi, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì.

“Đông Hạ trưởng lão, đây, đạo cụ người cần.”

Mạch Quỳnh Lâm đưa lên một cái hộp khắc hoa, trên mặt còn có một cái khóa nhỏ tinh xảo. Nếu không phải biết trước thứ đồ trong này là gì, Đậu Đậu nhất định cho rằng trong hộp là một thứ quý giá.

Nhưng bây giờ, đáng giá cái lông!

Cái thứ kia cho dù là bằng ngọc cũng là thứ không thể lên được mặt bàn.

Cô vừa mới tưởng tượng như vậy, lúc vừa mở hộp ra, gì đó bên trong quả thật chọc mù mắt chó của cô.


Con bà nó? Thật sự là bằng ngọc!

Một khối lớn như vậy, thực đáng giá đó!

Khắc thành gì mà không được, sao cứ phải khắc thành cái thứ này chứ?

“Thứ này…”

Đậu Đậu cùng Đông Hạ trưởng lão trăm miệng một lời, sau đó nhìn nhau, Đông Hạ trưởng lão nói trước.

“Thứ này lấy ở đâu tới?”

Đông Hạ trưởng lão vừa nói vậy, Đậu Đậu thực mê man, “Hả? Không phải thứ này trong Thánh nữ các sao?"

“Không phải.”

Mạch Quỳnh Lâm trả lời vấn đề của Đậu Đậu, sau đó nói, “Vừa rồi là đại sư phụ đưa, nói là có Ma tộc cố ý đưa cho muội muội. Ta thấy vừa vặn có thể dùng, vì thế liền đưa tới đây.”

Đậu Đậu, “... Ha ha, cám ơn ngươi nha.”

Cô đi Nhân giới đã một ngàn năm, Ma tộc đã không bị cản trở đến mức ngay cả thứ này cũng có thể tặng lung tung sao?

Ban ngày ban mặt, mặt mũi của cô còn để đâu được nữa!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui