Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Nhưng bây giờ, y lại ở trước mặt Kim Đậu Đậu xưng ta, chẳng lẽ y đã chấp nhận Kim Đậu Đậu rồi?

Sở Từ cảm thấy không cam lòng, thấy Đậu Đậu mở cửa cho Đại Vu Sư vào, cậu ta không dừng bước, đi theo Đại Vu Sư vào trong, “Nếu Đại Vu Sư mang theo cơm, anh cũng đến cọ một chút.”

“Cái gì?”

Đậu Đậu không nhịn được liền nói tục, “Cậu tới cọ? Mẹ nó cậu có biết vai vế không? Cút đi, đừng để tôi nói lần thứ hai!”

Trong lòng Sở Từ biết bây giờ không thể trêu chọc cô, phẫn nộ sờ mũi, cuối cùng vẫn đi ra ngoài. Cậu ta không rõ rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, rõ ràng con Xà yêu kia cũng không biết xấu hổ da mặt dày như vậy mà! Vì sao hắn lấy lòng cô cô liền nhận, đổi thành cậu ta lại không được? Cậu ta có gì không bằng Ly Cửu Ca?

Sở Từ nghĩ không ra, cậu ta có nghĩ thế nào cũng không ra được. Bởi vì tình yêu đều không công bằng, chỉ có yêu và không yêu. Cậu ta không phải người kia nên dù cậu ta có bắt chước thế nào, kết quả có được cũng đều không giống nhau.

Sở Từ đi rồi, Đại Vu Sư xoay người kéo cái bàn, xong đặt hộp cơm lên, tất cả đều là đồ ăn Đậu Đậu thích.

Mấy ngày nay y một mực nấu ăn, một mực cho Đậu Đậu ăn, một mực nghiên cứu khẩu vị của Đậu Đậu. Y xác định những đồ ăn này đều là thứ Đậu Đậu thích. Cô không đặc biệt thích ăn món nào, nhưng thức ăn chế biến phải cẩn thận một chút, đồ gia vị phối hợp phải bình thường, không thể giống như đầu bếp Ma tộc, nấu chín có thể ăn là xong việc. Ma giới bế quan tỏa cảng nhiều năm, đã sớm không biết bên ngoài phát triển như thế nào. Nếu không phải y ỷ vào chức vị Vu Sư vẫn quan sát Nhân tộc, có lẽ bây giờ sẽ không có cách nào làm ra đồ ăn như vậy.


“Mẹ ơi, ngon!”

Viên Viên ăn vụng một miếng sườn, ngay cả một chút dính nước trên tay mập cũng không tha.

Đậu Đậu, “... Cục cưng, con đừng ăn nhanh vậy, mẹ còn đang đói mà!”

Nếu không phải mỗi lần đều đoạt đồ ăn của con gái thì cô không hề nghi ngờ Viên Viên sẽ ăn sạch hết thức ăn dành cho ba bốn người!

Cũng may con trai là đứa bớt lo, đến giờ cũng không đoạt đồ ăn với cô.

Vì thế Đại Vu Sư trơ mắt nhìn Đậu Đậu tranh ăn với một đứa bé, bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt thương yêu, “Ăn từ từ thôi, mai ta lại làm nhiều hơn chút là được.”

Đậu Đậu ừ một tiếng, vùi đầu ăn cơm, căn bản không có thời giờ phản ứng Đại Vu Sư.

Đại Vu Sư tìm cái ghế tùy ý ngồi xuống, cũng không nói gì, chỉ nhìn hai mẹ con ăn. Đợi cho hai người chấm dứt hoạt động, lúc này mới lấy mấy tờ giấy ăn đưa qua, hỏi, “Người vừa mới ở kia là nam sủng trưởng lão chọn cho cô sao?”


Nam… nam sủng?

Thế mà Đại Vu Sư lại nói vậy!

Đậu Đậu nghẹn một búng máu ở cổ, kịch liệt ho khan, miễn cưỡng trấn định lại, “À, cứ xem là vậy đi.”

Nếu cô nhớ không nhầm, hình như Đại Vu Sư đã thề làm nam nhân của cô nguyện trung thành với cô nhỉ?

Đây là thế nào đây?

Đại nam sủng công khai hỏi tiểu nam sủng sao?!

“Cô thích loại như cậu ta?”

Đại Vu Sư đột nhiên hỏi vậy, không hiểu sao Đậu Đậu lại thấy hơi chột dạ, “Không không không, không thích! Chỉ là ta cảm thấy cậu ta yếu đuối, nếu đổi người khác thì nhất định không thể đánh lại.”

“... À, ra là vậy. Vậy cô cho rằng bây giờ có thể đánh lại ta không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui