Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Yêu Nghiệt cự tuyệt như đinh đóng cột, Đậu Đậu biến sắc, sau đó ngữ khí nghiêm túc, “Trước khi báo thù cho mẹ tôi, tôi sẽ không đi theo anh!”

“... Anh biết, nên anh sẽ chờ.”

Tính cách của vợ hắn hắn còn không rõ sao?

Có ân báo ân có thù báo thù. Nếu cô đã biết chuyện phu nhân Hoa Dung hãm hại phu nhân Hoa Nguyệt, vậy sẽ không có chuyện ngồi yên không hỏi đến.

Cho nên, hắn chờ, cho dù bao lâu hắn cũng chờ. Chỉ mong Nhiễu Lan Đằng của cô không lớn lên nữa, chỉ mong Tiểu Thập mau chóng tìm được long cốt cho hắn.

Tiểu Thập xa cuối chân trời hắt xì một cái, xoa mũi, tiếp tục lục tung… Cậu phải mau chóng tìm được!

Nhưng lúc này Cửu ca mới đi không bao lâu! Còn chưa được hai phút đâu!

Hai phút cậu có thể tìm được quỷ gì?

Hai ngày còn may ra!

Chỉ tiếc, trên trời một ngày, dưới đất một năm, Ma giới tính thời gian trên mặt đất, nếu cậu dám tìm hai ngày, vậy đời này cậu đừng mong trở về Đông Hải nữa!

Nhiều lắm là một ngày, cậu phải tìm được long cốt!


Tiểu Thập quyết tâm, tiếp tục lục tung ở Lão quân các, vừa tìm vừa hắt xì, một khắc cũng không ngừng!

Cho dù tần suất thúc giục của Yêu Nghiệt thấp hơn nữa, nhưng khi đã đổi sang thời gian Thiên đình thì Tiểu Thập cũng phải hắt xì không ngừng. Tiểu Thập hắt xì một cái thì bên Yêu Nghiệt đã là buổi tối rồi.

Hai đứa con vây xem vở kịch cha ruột cự tuyệt mẹ ruột, một đứa tỉnh tỉnh mê mê, một đứa hiểu lại giả bộ không hiểu. Nói tóm lại, diễn cũng xem rồi, bụng cũng đói rồi, đây là lúc cần thể hiện sự tồn tại quấy rầy cha mẹ nói chuyện yêu đương.

Vì thế Biển Biển nhìn Viên Viên một cái, Viên Viên lập tức nói, “Ba mẹ, Viên Viên đói bụng!”

Một câu liền thành công hấp dẫn lực chú ý của Đậu Đậu, “Đói bụng? Vậy phải làm sao đây? Chú Xuân Thu của mấy đứa còn chưa đến đâu? Chờ một chút, chờ chút là cơm của chúng ta tới liền.”

Mặt Yêu Nghiệt tối sầm, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm tám độ.

Biển Biển bất đắc dĩ lắc đầu, “Mẹ tuyệt đối là đang tìm đường chết.”

Đậu Đậu ôm Viên Viên, vẻ mặt không rõ: Sao cô lại tìm đường chết?

Cô đã nói gì?

Cô nói… chú Xuân Thu còn chưa...

Khụ, được rồi, ăn trong bát nhìn trong nồi thật sự không được tốt lắm.


“Sao nào? Tôi nói Dịch Xuân Thu thì anh liền ghen? Thế sao anh không cho tôi ngủ cùng chứ?”

Yêu Nghiệt, “...”

Hắn sai rồi, thật sự sai rồi! Lúc trước hắn không nên luôn hi vọng vợ nhớ lại chuyện một ngàn năm trước! Bây giờ cô nhớ ra rồi, tốt không học, lại nghĩ làm thế nào đẩy ngã hắn!

Đương nhiên nếu đặt ở trước kia thì vẫn rất thích, mấu chốt là bây giờ hắn không thể để cô đẩy ngã!

Cho nên hắn có thể nói gì? Có thể nói thế nào đây?

Hắn chỉ có thể, “... Ha ha.”

Trước khi Đậu Đậu lại muốn nhắc đến Dịch Xuân Thu, hắn liền lấy trong tay áo ra một đống linh quả, “Bọn nhỏ là yêu, ăn linh quả được rồi.”

Đậu Đậu à một tiếng, phục hồi tinh thần lại kinh ngạc một trận, “Yêu? Sao lại thế? Không phải anh là thần sao?”

“... Anh rút long cốt, đoạn tuyệt quan hệ với lão già kia.”

Đậu Đậu gật đầu, lấy linh quả cho hai con ăn, khi phục hồi tinh thần liền hỏi, “Đoạn tuyệt quan hệ? Đoạn tuyệt quan hệ anh liền biến thành yêu sao? Không phải? Anh rút long cốt làm gì?”

“... Anh cũng không biết lúc ấy anh rút long cốt làm gì.”

Bây giờ hắn hoàn toàn không muốn thảo luận vấn đề long cốt, bởi vì đều là nước mắt!

“Chỉ tại trước kia quá trẻ tuổi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui