Ông ta vẫn buông Hoa Nguyệt mà nhẹ nhàng cài cây trâm hỏng lên tóc bà.
“Ta nói buông bà ra!”
Mạch Lăng xông lên phá hủy cây trâm, đỏ mắt quát lên với lão Ma tộc, “Bà là mẹ ta! Là phu nhân Hoa Nguyệt! Bà...”
Chống lại ánh mắt đau thương của lão Ma tộc, ngữ khí của Mạch Lăng yếu dần đi, “Bà ấy không nhớ rõ ông, huống chi bà còn có nguyện vọng chưa làm xong... không thể chôn ở đây.”
“Nguyện vọng gì?”
Lão Ma tộc vừa nói lời này, nhất thời làm Mạch Lăng ngây ngẩn. Ông ta quan tâm nhất không phải vì sao mẹ lại không thể chôn ở đây mà là nguyện vọng chưa xong của bà là gì? Yêu, thật sự làm cho người ta bị lạc đến bước đường này sao?
Khi đó Mạch Phi vừa mới bỏ trốn, mẹ thì xảy ra chuyện, anh ta tìm gần trăm năm cũng không thể nào gặp được tình cảm chân thành của cuộc đời, cho nên dù thế nào anh ta cũng không thể hiểu.
Vì thế anh ta trả lời rất đương nhiên, “Ông hỏi cái này làm gì? Lẽ nào còn muốn giúp mẹ ta thực hiện?”
Lão Ma tộc không trả lời anh ta, nhưng vẻ mặt của ông ta đã chứng minh tất cả: Quả thật ông ta nghĩ như vậy.
Cuối cùng Mạch Lăng chỉ có thể phẫn nộ sờ mũi, “Ông… ông không giúp được gì đâu. Trước khi mẹ ta lâm chung đã dặn dò ta... Ta biết làm thế nào.”
Mang thi thể của bà về chôn dưới gốc cây thánh nữ, linh hồn của bà có thể không chịu giam cầm của thể xác, có thể nghĩ cách đưa em gái anh ta về...
“Anh! Em đang hỏi anh đó! Cái gì gọi là không tìm được? Anh đã tìm hết mọi nơi chưa?”
Đậu Đậu đột nhiên đẩy bả vai Mạch Lăng, Mạch Lăng kinh ngạc hoàn hồn, nghe rõ cô hỏi gì, liền gật đầu, “Đã tìm hết, đáng tiếc là không tìm được.”
“Không tìm được? Sao có thể chứ!”
Thanh âm Đậu Đậu ngày càng lớn, phu nhân Hoa Dung lập tức lo lắng nhìn cô một cái, “Phi Nhi, con không cần kích động. Mẹ con mất tích, mẹ cả vẫn phái đại ca con đi tìm. Nhất định có thể tìm được! Truy Nhi, con nói đúng không?”
Mạch Truy vẫn đang chìm đắm trong vấn đề mình có phải con ruột Mạch tướng quân không, đột nhiên bị phu nhân Hoa Dung hỏi một câu liền vội gật đầu, “Vâng, đúng.”
Lát nữa chờ Mạch Phi đi rồi, anh ta phải hỏi lại rốt cuộc anh ta có phải con ruột Mạch Khanh không.
Lời nói của tiểu tiện nhân kia làm lòng anh ta rất rối bời!
Phu nhân Hoa Dung còn không biết sầu lo của đứa con, giả khuôn giả dạng an ủi Đậu Đậu một câu, lập tức vòng vo chuyển đề tài, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Cha con hiểu lầm mẹ con rất sâu, chốc lát ông ấy tỉnh nghe được mấy cái này, lại muốn phát giận.”
Đậu Đậu thầm nghĩ “Ông ta hiểu lầm mẹ ta là vì ai? Đồ không biết xấu hổ còn muốn nói lời hay!” nhưng trên mặt lại là một bộ ngoan ngoãn gật đầu, “Đã biết, mẹ cả.”
Tạm thời chịu đựng trước, chờ bắt được nhược điểm, bà cô đây mới trừng trị ngươi!
Sau đó nhờ vào cát ngôn của phu nhân Hoa Dung mà Mạch tướng quân ho khan hai tiếng tỉnh lại.
Tỉnh lại nhìn thấy Đậu Đậu, lập tức hùng hổ kêu cô mau chóng về Thánh nữ các.
Đậu Đậu lười phản ứng ông ta, bế Viên Viên bước đi. Làm như ai thích ở chỗ này lắm vậy! Nếu không phải biết mẹ mất tích thì cô mới không trở về đâu!
Trước khi đi Đậu Đậu còn khen con gái mình một phen, “Cắn tốt lắm!”
Mạch tướng quân quả thực muốn khóc. Để cháu ngoại nhà mình cắn trúng độc còn chưa tính, nghiệt nữ này của ông vừa mở miệng, còn nói cắn tốt lắm?
Trừ bỏ năm đó ông ta oan uổng phu nhân Hoa Nguyệt một chút ra thì hình như đâu có chuyện gì có lỗi với cô đâu!
Khụ...
Cái bộ não thần kỳ gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...