Ông ta còn cảm thấy nếu Đại Vu Sư dám trắng trợn cướp người với ông ta, vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện: Mạch Phi không phải Nhiễu Lan Đằng chín lá.
Đoạt nữ nhân với ông ta, y không sợ chết sao?
Khụ…
Cũng thật là tự tin.
Nói như thế nào nhỉ? Nhân vô thập toàn, con người không ai hoàn hảo, trên đời này phàm là người lớn lên có chút chỉ số thông minh, đều có lúc IQ offline ý mà.
Bây giờ Ma quân cứ như vậy, quá kiêu căng, quá tự phụ nên mắt mờ, hoàn mỹ mà tránh khỏi tất cả sự thật.
Khi Ma quân nghe Đại Vu Sư nói vậy cũng chỉ tức giận một chút, sau đó liền thuyết phục được mình.
Tiếp đến Ma quân nghĩ, Đại Vu Sư quy thuận Ma tộc nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, một nữ nhân ông ta không cần còn sinh con rồi, dù có Nhiễu Lan Đằng tám lá thì thế nào? Tặng lễ vật quý giá một chút đã sao?
Khó có được thấy Dịch Xuân Thu thích một người như vậy, sao phải hoành đao đoạt ái làm gì?
Hơn nữa, hai cái lá bị trùng ăn kia nhất định không mọc lại được, nếu có thể mọc lại thì đã sớm mọc lại rồi.
Nghĩ như vậy làm Ma quân dễ chịu không ít, nhìn Đại Vu Sư châm kim lên người Đậu Đậu cũng không thấy khó chịu nữa.
Cuối cùng của cuối cùng, đợi Đậu Đậu bị đâm thành con nhím, lúc này Đai Vu Sư mới thu tay, “Tạm thời ngăn được độc tính, nếu không có thuốc giải…”
“Tuyệt thế kịch độc là ngươi cất chứa, ngươi không có thuốc giải sao?”
Ma quân thuận miệng nói một câu, Mạch Lăng đã nắm tay áo Mạch Truy, “Lấy ra mau!”
Mạch Truy tỏ vẻ thật vô tội, “Lấy cái gì?”
“Thuốc giải!”
“Ngay cả tuyệt thế kịch độc là cái gì ta cũng không biết, lấy đâu ra thuốc giải?”
Trong lòng Mạch Truy đắc ý không nói nên lời, thầm nghĩ cái này tốt lắm, rốt cục xác định được Mạch Phi nhất định sẽ chết. Cứ như vậy, ma nữ đi lên vị trí Vương Hậu nhất định là em gái anh ta!
Đến lúc đó một nhà Mạch gia là nhất! Anh ta làm con cả Mạch gia, trừ Ma quân, còn ai có thể sánh vai với anh ta nữa?
Mạch Truy nghĩ thì hay lắm, nhưng mà…
“Quân thượng, thần muốn nói mấy câu với Mạch thiếu tướng, được chứ?”
Ngữ khí Đại Vu Sư vẫn kính cẩn như cũ, Ma quân càng cảm thấy mình đoán đúng, vì thế ông ta dặn dò Đại Vu Sư cố gắng chữa bệnh cho Đậu Đậu, xong nói một câu trong cung còn việc liền bước đi.
Một bộ tư thái ngầm đồng ý.
Đại Vu Sư sửng sốt, đột nhiên không hiểu được đường về não của Ma quân. Y tranh với ông ta vậy mà ông ta không nổi bão?
Không đoán ra thân phận của Mạch Phi sao?
Không nên chứ nhỉ...
Nhưng mà như vậy cũng tốt, như vậy y có thể toàn tâm phụ tá Mạch Phi.
Nghĩ đến đây, Đại Vu Sư hắng giọng, “Đóng cửa.”
“Đóng cửa làm gì? Có gì cứ nói đi!”
Mạch Truy vừa dứt lời, Đại Vu Sư liền đi lên kìm chặt cổ anh ta, “Bổn tọa sợ truyền ra ngoài thì thể diện của Đại công tử Mạch gia ngươi sẽ mất hết.”
“Người nói lời này là ý gì?”
Mạch Truy theo phản xạ có điều kiện hỏi ra một câu, sau đó lập tức ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, “Công lực của ngươi trên ta?”
“Đương nhiên.”
Đại Vu Sư nói vậy, sau đó dò xét đám người hầu bên ngoài phòng, lại hỏi, “Ngươi xác định muốn bổn tọa động thủ trước mặt người hầu nhà ngươi? Đến lúc đó không chỉ ngươi, mà Mạch gia cũng không đẹp mặt. Những tên người hầu này cũng không kín miệng như bưng giống ngươi nghĩ đâu!”
Mạch Truy nắm chặt tay, thật lâu sau mới gật đầu, coi như đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...