Ma quân, “... À, sau đó thì sao? Vì sao ngươi lại bỏ bê nhiệm vụ?”
Thật ra ông ta chẳng quan tâm vì sao Mạch Truy lại bỏ bê nhiệm vụ, ông ta chỉ muốn hỏi chuyện Mạch Lăng. Lúc trước nói Mạch Phi có Nhiễu Lan Đằng bảy lá đã bị gặm mất bốn lá, mà bây giờ lại mọc thêm ba lá là cái quỷ gì?
Cô có Nhiễu Lan Đằng mười lá ư?
Phép trừ trong phạm vi từ một đến mười ông ta vẫn tính được!
Nhưng mà ông không thể làm vậy, thuộc hạ cũng đã nhận tội rồi, ông không hỏi thật là không hợp tình hợp lý. Huống chi người thuộc hạ này vẫn được xem là anh vợ.
Cho nên trước khi làm rõ ai mới có Nhiễu Lan Đằng chín lá thì bên nào cũng phải chăm nom!
Vì thế Ma quân liền chịu đựng tính khí nhìn Mạch Truy, nhìn xem anh ta có thể làm ra cái gì.
Mạch Truy bắt đầu liến thoắng, bla bla nói một đống lớn, tổng kết lại đại khái là…
A! Quân thượng! Thời tiết hôm nay thật tốt nhỉ!
Vốn yêm chuẩn bị tốt bảo vệ hoàng thành cho người nhưng đột nhiên lại nhận được tin tức nói em gái nhà yêm không tu luyện cho tốt lại chạy về nhà! Vì thế yêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, yêm liền xin thống lĩnh cấm quân một canh giờ để về nhà.
Cho nên bây giờ cũng sắp hết thời gian, yêm cũng không phải y nữ nên không cứu được cha, yêm muốn mau chóng trở về canh giữ hoàng thành cho người!
Ừ, đúng vậy, bên trên là toàn bộ lý giải của Ma quân.
“Ngươi tìm thống lĩnh cấm quân xin nghỉ chính là để về nhà giục Mạch Phi quay về Thánh nữ các tu luyện? Nếu bản quân nhớ không lầm, tình cảm huynh muội các ngươi đâu có tốt như vậy?”
“... Quân thượng nói đúng, thuộc hạ nghe lầm tưởng là Quỳnh Lâm, nên mới… nên mới vội vã quay về.”
Mạch Truy không hổ làm thần tử, đối với tâm tư người trên, phỏng đoán rất đúng chỗ. Anh ta có thể đùa giỡn chút khôn vặt trước mặt Ma quân, Ma quân sẽ không làm gì anh ta, nhưng mà anh ta không thể xem Ma quân như khỉ mà đùa giỡn, ngẫu nhiên phải nhận sai nhận lỗi.
Muốn để chủ tử cảm thấy mình thông minh đủ dùng, muốn cho chủ tử cảm thấy mình đang ở trong tầm khống chế của hắn, đây mới là đạo làm thần tử chân chính!
Nói ngắn gọn một câu, anh ta có thể thông minh, nhưng không thể để Ma quân cảm thấy anh ta thông minh hơn Ma quân.
Quả nhiên, Ma quân nghe xong lập tức hiểu rõ, tuy rằng không bởi vậy mà khen ngợi anh ta, nhưng sắc mặt cũng coi như ôn hòa, “Cũng được, bản quân tha thứ cho ngươi tội không làm tròn trách nhiệm.”
Nói xong nhấc chân đi vào trong, hoàn toàn không xem mình là người ngoài, vừa đi còn trầm giọng nói, “Nói xem tình huống bây giờ là thế nào?”
Mạch Truy, “...”
Mẹ nó ta có thể không nói sao?
Vì thế anh ta chỉ có thể cười ha ha, “À... Không biết tại sao tiểu muội lại hôn mê bất tỉnh, gia phụ bị con gái muội ấy mang về cắn một ngụm, hình như là trúng độc rắn.”
“Gọi y nữ chưa?”
“... Chưa gọi.”
“Chưa gọi?”
Không gọi lỡ như Mạch Phi xảy ra chuyện gì thì sao?
“... Đại Vu Sư đang ở đây, nên thuộc hạ cảm thấy mời y nữ thì nước xa không cứu được lửa gần, chỉ phải phiền Đại Vu Sư một chuyến. Người vừa đưa tiểu muội về nhà, cũng thuận tiện.”
Mạch Truy nhấn mạnh hai từ vừa mới và thuận tiện, một bộ bản cục cưng không hiểu gì hết chỉ thuật lại mọi chuyện thôi.
Ma quân mang một bụng lửa mở cửa phòng ra, vừa thấy Đại Vu Sư kéo tay Đậu Đậu bắt mạch, nhất thời trầm giọng nói, “Tra ra được là chuyện gì không? Cô ấy là ngươi đưa về, trên đường gặp chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì, ngươi đều nhớ rõ chứ?”
Đại Vu Sư đối diện Ma quân, hơi hơi nghiêng người, khóe môi gợi một mạt cười trào phúng. Sau đó, y buông tay Đậu Đậu ra, nói, “Là kịch độc tuyệt thế, còn kẻ hạ độc thì thần không biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...