“Nhớ lại chuyện trước đây nên về gặp anh, thuận tiện hỏi chút. Mẹ đi đâu rồi? Vì sao từ lúc em về chưa từng nhìn thấy bà?”
Mạch Lăng vừa nghe vậy, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Mấy cái lá rồi?”
Đậu Đậu, “... Sáu cái.”
“Sáu cái à...”
“Sáu cái thì làm sao?”
“Không sao, sau khi em bỏ đi, mẹ bị phu nhân Hoa Dung vu oan cấu kết với người nhà, Mạch Khanh tin, vì thế đuổi bà ra ngoài. Sau đó mẹ mất tích, sau đó bị người của phu nhân Hoa Dung tìm được nhốt ở một nơi không biết.”
Lời này của Mạch Lăng là tránh nặng tìm nhẹ mà nói, nhưng Đậu Đậu không phát hiện ra. Cô đang đắm chìm trong đau khổ khi mẹ ruột bị hãm hại, cảm thấy Mạch Khanh không hề nói lý.
Cấu kết với người hầu? Loại kịch cẩu huyết trong phim tám giờ này mà Mạch Khanh cũng tin? Ông ta có bệnh à? Lúc trước cô ngu ngốc là di truyền từ ông ta?
Vẻ mặt Đậu Đậu chỉ muốn câm nín, phục hồi tinh thần liền hỏi, “Vậy tên người hầu kia đâu? Xử chết?”
“... Ừ.”
Đậu Đậu còn có thể nói gì? Cô còn có thể nói thế nào? Cô chỉ có thể ha ha cười lạnh hai tiếng, âm thầm thề nhất định phải để phu nhân Hoa Dung nếm thử loại tư vị này.
“Không ở Thánh nữ các đợi, đột nhiên quay về làm gì?”
Mạch tướng quân thấy Đậu Đậu là tức, quát lên một câu, khoanh tay đi vào sân, “Nhân lúc trước khi Quân thượng chưa phát hiện, mau quay lại đi!”
Đậu Đậu cười lạnh một tiếng, xoay người, trong mắt không hề che lấp bất mãn đối với Mạch Khanh.
“Ông ta phát hiện thì sao? Không phát hiện lại thế nào? Làm tướng quân nhiều năm như vậy, cúi đầu xưng thần cũng thành quen sao? Phục tùng thành quen, đầu óc cũng bị chó ăn mất luôn?”
“Mạch Phi!”
“Làm sao, tôi nói không đúng à? Chẳng lẽ ông còn đầu óc?”
Mạch tướng quân giống như bị chọc trúng tâm sự, chấn động cả người. Cô không có khả năng biết chuyện kia được!
Nhưng mà không đợi ông vắt óc đi biện giải, Đậu Đậu đã nhấc chân đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Mạch tướng quân thì dừng một chút, nói, “Giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền, phụ thân đại nhân, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người nói đúng không?”
Bốp một tiếng, Mạch tướng quân không thể nhịn nữa vung tay lên.
Đậu Đậu không trốn, bị ông ta tát một cái, sau đó vừa định chỉ trích ông ta hủy hoại cuộc sống của mẹ thì trước mắt tối sầm, lung lay sắp ngã.
“Ông dám đánh mẹ tôi, tôi cắn chết ông!”
Viên Viên chạy lên cắn Mạch tướng quân, Mạch tướng quân kinh ngạc nhìn chằm chằm tay mình, đang nghĩ vừa rồi mình xuống tay cũng không nặng, không lưu ý đã bị Viên Viên cắn một cái. Bánh bao nhỏ vừa mọc răng sữa, răng nanh mọc ra cũng sắc. Một ngụm cắn xuống cắn rách cả áo Mạch tướng quân, hung hăng đâm vào da thịt, tạo ra hai cái lỗ nhỏ.
Mạch tướng quân ăn đau đẩy Viên Viên ra, Mạch Lăng nhanh chóng đón được Viên Viên, đồng thời đón được Đậu Đậu đã hôn mê.
Viên Viên vừa thấy Đậu Đậu hôn mê liền bắt đầu khóc, Mạch Lăng không thể dỗ bé, chỉ có thể vừa ôm Đậu Đậu đi vào trong phòng, vừa dặn dò người hầu mau đi tìm y nữ.
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Đại Vu Sư đã đi vào.
Người hầu vừa thấy Đại Vu Sư đến đây, ngơ ngác hỏi còn cần tìm y nữ không, bị Mạch Lăng liếc xéo một cái, nhất thời không dám hé răng.
Đại Vu Sư đi theo Mạch Lăng vào phòng xem bệnh cho Đậu Đậu, Viên Viên vừa cắn Mạch tướng quân một cái đang nằm trong ngực Mạch Lăng thút tha thút thít. Biển Biển đứng ở cửa phòng, vẻ mặt không hiểu nhìn Mạch tướng quân, đột nhiên vươn tay nhỏ chỉ qua, nói, “Một, hai... ba!”
Mới đầu Mạch tướng quân nghe Biển Biển đếm số một mặt ngơ ngác, nghe đến ba, ông liền hiểu được chuyện gì đó. Đáng tiếc, ông hiểu ra đã quá muộn.
Nọc độc của dòng dõi Xà vương đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của ông ta.
Ông ta vừa mới hiểu được, liền giống như Đậu Đậu ngã ra đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...