Bây giờ còn tốt hơn chút, nhớ tới chuyện trước kia khi làm một con ma còn biết tiến tới, biết báo thù. Lúc ở Nhân giới là cái loại gân não kỳ lạ gì không biết?
Buông tha thiên phú của mình để ở bên một Tôn thần? Cô không biết thần ma không có kết quả tốt sao? Quả nhiên, ứng với một câu của Nhân tộc, người yêu vào đầu óc đều thoái hóa.
May mắn thiên phú của cô nói buông tha là có thể buông tha được. Thiên ý không thể trái, thiên mệnh không thể sửa. Cô xem bây giờ tốt bao nhiêu, không có yêu đương ngăn cản liền có bao nhiêu cơ trí cơ chứ!
Tiểu Đằng cảm khái không thôi, đang muốn nói mấy câu cảm khái bản thân sống sót sau tai nạn thì đã đến Mạch gia rồi.
Đại Vu Sư bảo người đánh xe dừng lại, vén mành đỡ Đậu Đậu xuống.
Mọi người trong Mạch gia bị kinh động, sớm đã đứng ở cửa chờ. Trong mắt bọn họ, người được Đại Vu Sư tự mình đỡ xuống, nhất định là Đại tiểu thư!
Nhưng mà cũng không phải, người Đại Vu Sư dắt xuống còn không phải Nhị tiểu thư được đồn là nhất định sẽ bị sung quân làm quân kĩ sao?
Đây là chuyện gì đây? Đại Vu Sư anh hùng cứu mĩ nhân cứu Nhị tiểu thư ra khỏi miệng hổ?
Ừ, nhất định là vậy.
“Ca ca ta đâu?”
Đậu Đậu còn chưa dứt lời, Mạch Truy đến đón em ruột nhà mình âm trầm nghiêm mặt, “Ở đây.”
Đậu Đậu, “... Ta không nói ngươi.”
Nói xong một tay ôm một đứa tay kia dắt đứa nữa, đi qua Mạch Truy vào trong.
Sao Mạch Truy có thể để cô dễ dàng qua được? Đưa tay ngăn lại nói, “Tiểu muội, không được bên nặng bên nhẹ như thế chứ? Lúc trước ngươi cũng gọi ta là đại ca.”
Đậu Đậu không nhịn được cười, liếc mắt nhìn Mạch Truy một cái, “Đại, ca? Là gọi như vậy sao? Ngại quá, thời gian lâu quá ta cũng quên rồi. Thì ra ngươi vẫn là đại ca của ta... Người không biết còn tưởng là kẻ thù giết mẹ chứ!”
Một câu cuối cùng, Đậu Đậu là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Một đám người hầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ không nghe được gì hết.
Còn Mạch Truy lại sửng sốt, theo bản năng lui về sau một bước, tránh một khoảng như vậy đã đủ để Đậu Đậu đi qua.
Mạch Truy nhìn chằm chằm bóng dáng Đậu Đậu, nghĩ đến gần đây Cấm vệ quân ồn ào xin công văn điều động, không khỏi âm thầm cảm thán. Quả thật là bảo vật khó có được, chỉ tiếc nhất định sẽ mất mạng.
Thuốc anh ta đưa cho Quỳnh Lâm là từ chỗ Tiểu Vu Sư lấy được, không sắc không vị, không đau không ngứa, là kịch độc tuyệt thế giết người trong vô hình. Giải dược hi hữu khó tìm, chỉ có một phần, bây giờ đang ở trong tay anh ta.
Vì thế lần này Mạch Phi chết chắc rồi!
Đậu Đậu không hiểu sao có loại dự cảm không tốt, cứ cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Vì thế cô bước đi nhanh hơn, mang theo hai đứa con chạy nhanh đến viện tử của Mạch Lăng. Tuy rằng Nhiễu Lan Đằng của cô lớn lên sáu lá, tạm thời có thể phất cờ khởi nghĩa, nhưng chung quy Nhiễu Lan Đằng đại biểu cho thiên phú, còn ma lực chân chính thuộc về mình thì phải dựa vào ngày tháng tu luyện mà tích lũy. Không có thiên phú không có thực lực mà giả vờ cool ngầu, không hề nghi ngờ chính là tìm đường chết!
Cho nên cô phải mau chóng hỏi ra tung tích mẹ mình, mau chóng về Thánh nữ các tu luyện.
Ôm tâm tư như vậy, Đậu Đậu đẩy cửa phòng Mạch Lăng ra. Trong phòng, Mạch Lăng đang nói chuyện với một cái hộp, thấy cô vào liền lập tức giấu ra phía sau.
Đậu Đậu nghi ngờ nhìn, sau đó liền hỏi, “Cầm cái gì đó?”
“... Không có gì, sao em đã về rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...