“Tiểu thư! Sao tiểu thư lại uống hết thuốc rồi? Còn phải chừa lại một chút ngâm chân mà!”
Đậu Đậu hoàn hồn, sau khi muốn im lặng một trận, nói, “Không ngâm cũng được.”
Vừa để uống được vừa để ngâm chân được gì đó, thuốc này thần kỳ vậy sao?
Trong lòng Đậu Đậu không tin lắm, uống xong liền bế hai đứa con trong vòng tay ra, “Tiểu Ngọc, ngươi ra ngoài trước đi, ta ngủ tiếp một lát.”
Hai đứa con từ lúc đi ra đã bắt đầu nhìn chằm chằm cô, thực ra là nhìn chằm chằm phía sau cô. Bên trong phòng này… thật sự có người khác?
Nhưng bà lão Tiểu Ngọc đi rồi, không đợi Đậu Đậu nghĩ xem trong đây còn có ai, Lạc Nhạn liền đi đến, phía sau còn đi theo một cô gái mặc quần áo kín đáo đeo hòm thuốc.
“Mạch Phi, vị này là Thu Thủy, đến xem bệnh giúp ngươi.”
Đậu Đậu, “... Ha ha, cảm ơn.”
“Không cần khách khí, Thu Thủy, ngươi mau xem giúp Mạch Phi đi. Thánh nữ sau khi nhập các còn phải rửa tội, trưởng lão đã dặn không được đến muộn.”
Thu Thủy bình thản như nước, khí chất không tranh với đời. Nghe Lạc Nhạn nói vậy, chỉ dạ một tiếng, sau đó liền mang theo hòm thuốc đi đến bên cạnh Đậu Đậu.
Đậu Đậu để Thu Thủy bắt mạch, tranh thủ hỏi câu, “Rửa tội? Rửa tội là ý gì?”
Sinh ở Cửu Chân sống dưới lá cờ đỏ, cô cũng chỉ biết khi gia nhập tôn giáo ở một nước phương Tây nào đó cần phải rửa tội, ngụ ý vui mừng bỏ hết tội nghiệt. Chẳng lẽ làm thánh nữ cũng phải như vậy?
Lúc đầu Đậu Đậu nghĩ là vậy, kế tiếp Lạc Nhạn giải thích cũng đã chứng minh điểm ấy. Balabala nói một đống lớn, tổng kết lại là: Thánh nữ nhập Các, không phải xử nữ thì đều phải rửa tội.
Đậu Đậu há mồm muốn nói tôi là xử nữ, nhưng nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ đáng yêu bên cạnh, cuối cùng chỉ phẫn nộ sờ sờ mũi.
“Vết thương đã không còn nghiêm trọng nữa, sẽ không ảnh hưởng đến lễ rửa tội.”
Thu Thủy nói xong bắt đầu thu dọn hòm thuốc. Đậu Đậu tham lam nhìn chằm chằm quần áo trên người cô ấy, thoáng nhìn thấy một dấu vết khả nghi trên cổ, không nhịn được, hỏi, “Ngươi không phải xử nữ đúng không?”
Thu Thủy có chút sững sờ, phục hồi tinh thần lại là vẻ mặt bình thản, “Không phải, thì sao?”
“Thế sao ngươi lại mặc kín đáo như vậy?”
“Bởi vì ta là y nữ.”
Thu Thủy thản nhiên nói ra một câu, nhấc hòm thuốc lên xoay người đi.
Chỉ lưu lại Đậu Đậu vẻ mặt trầm tư. Là y nữ thì có thể mặc kín đáo, vậy sao cô phải làm thánh nữ?
Chắc là biểu tình của Đậu Đậu rất rõ ràng, Lạc Nhạn vừa thấy liền phủ quyết, “Ngươi không có khả năng làm y nữ, trưởng lão y nữ ghét Lô đỉnh, sẽ không nhận một Lô đỉnh làm đồ đệ. Ngươi ấy à, vẫn nên yên ổn theo chúng ta đi tu luyện đi.”
Đậu Đậu, “... Hôm nay ta không cần làm gì chứ?”
Chuyển đề tài hơi nhanh, nhất thời Lạc Nhạn có chút ngơ ngác, ngơ ngác xong thì lắc đầu, “Không cần.”
Cô ta vừa dứt lời, Đậu Đậu liền nằm xuống giường kéo chăn đắp lên, “Vậy ta là bệnh nhân, nếu không có chuyện gì thì ta ngủ trước, tạm biệt.”
Lạc Nhạn, “... Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sau đó Lạc Nhạn đi mất, thế giới liền im lặng.
Tiếp theo Đậu Đậu lăn lộn trên giường, nhớ tới vừa rồi đuổi bà lão Tiểu Ngọc là muốn hỏi chuyện quan trọng. Rốt cục hai đứa nhỏ này đang nhìn gì?!
Hai đứa con nhìn tất nhiên là…
“Ba ơi!”
Viên Viên gọi trước, sau đó biểu tình Biển Biển cũng thả lỏng không ít.
Bé thật sự không nghĩ tới cha sẽ tới nhanh như vậy, lập tức đề nghị, “Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này đi.”
“Tạm thời không được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...