Đậu Đậu đần mặt ra, “Tôi, nha hoàn của tôi? Già… Già như vậy sao?”
“Ngọc Dung, ngươi dọa Nhị tiểu thư rồi!”
Giọng phu nhân Hoa Dung lạnh thấu xương, khiến bà già kia run rẩy, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, “Đại phu nhân, nô tỳ biết tội. Mong Đại phu nhân niệm tình nô tỳ đã hầu hạ Nhị tiểu thư nhiều năm, để cho nô tỳ tiếp tục chăm sóc Nhị tiểu thư!”
“Càn rỡ! Mấy người các ngươi, còn không mau dẫn bà ta đi!”
“Vâng.”
Thấy mấy nha hoàn muốn đưa bà già tên là Tiểu Ngọc đi, Đậu Đậu cuối cùng vẫn không nhịn được, “Đợi đã!”
“Sao thế Phi Nhi? Quần áo không vừa à?”
Phu nhân Hoa Dung cố ý xuyên tạc ý của Đậu Đậu, mấy nha hoàn kia thấy bà ta không nói gì, kéo bà già kia ra ngoài. Bà già vừa gọi Nhị tiểu thư nức nở nghẹn ngào, nhìn rất đáng thương.
Đậu Đậu nhìn mà lo lắng, vội nói, “Không phải là vấn đề quần áo, mẹ có thể bảo bọn họ thả Tiểu Ngọc ra trước được không? Không phải bà ấy nói là nha hoàn trước kia của con sao? Cứ bị đuổi đi như vậy, người khác sẽ nói con không niệm tình xưa.”
Khóe miệng phu nhân Hoa Dung giật giật, trong lòng nghĩ bà đây chính là muốn để cho người khác nói như vậy đấy, nhưng ngoài mặt vẫn không thể không diễn kịch giả vờ tất cả đều là vì tốt cho Đậu Đậu, “Bà ta lớn tuổi rồi, tay chân không nhanh nhẹn nữa, chỗ con còn có hai đứa bé phải chăm sóc, mẹ không yên tâm.”
Lần này Đậu Đậu cuối cùng đã cảm thấy không đúng. Mẹ của cơ thể này nói chuyện quá trịch thượng, hoàn toàn không phải là kiểu tùy ý tự nhiên đối xử với con gái ruột.
Chẳng lẽ bà ta không phải là mẹ ruột của cơ thể này?
Vì vậy Đậu Đậu lập tức phản bác, “Không đâu, chính vì bà ấy lớn tuổi rồi mới có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Mẹ, mẹ để cho bà ấy ở lại đây đi, chỗ con chỉ có một mình Duyệt Nhi cũng không chăm sóc được hết. Duyệt Nhi còn trẻ tuổi như vậy, rất nhiều chuyện không biết.”
Đậu Đậu vừa nói như vậy, sắc mặt phu nhân Hoa Dung lập tức không tốt lắm, “Con cảm thấy Duyệt Nhi chăm sóc không tốt à?”
Tiểu tiện nhân, không phải nhanh như vậy đã nhìn ra Duyệt Nhi là tai mắt của bà ta rồi chứ?
Hơn một nghìn năm không gặp, bản lĩnh quá nhỉ!
Nhưng không phải như vậy, Đậu Đậu không hề nghi ngờ thân phận của Duyệt Nhi. Phu nhân Hoa Dung nghĩ thế, thật sự là đánh giá cao Đậu Đậu rồi.
“Con và Duyệt Nhi không quen thân, nếu bà Tiểu Ngọc đó đã nói trước kia bà ấy đã từng chăm sóc con, vậy thì có bà ấy ở đây, con cũng sẽ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống nơi này hơn đúng không ạ?”
Lần này phu nhân Hoa Dung càng cảm thấy Đậu Đậu có bản lĩnh rồi. Bởi vì Đậu Đậu nói hoàn toàn có lý! Quang minh chính đại không có một chút cẩu thả nào, hoàn toàn không bới được lỗi!
Nhìn ra được tai mắt của bà ta, còn muốn đòi người cũ của mình?
Đừng hòng!
“Không được, bà ta lớn tuổi rồi, suốt ngày nói năng linh tinh, để bà ta chăm sóc con mẹ không yên tâm. Nếu như con cứ muốn một người biết chăm sóc trẻ con, hôm khác mẹ sẽ tìm bà già khác cho con là được rồi chứ gì?”
Bà già khác là ai? Ừ… cổ bà đi, cổ bà rất tốt.
“Mẹ cả, ở đây có sẵn một bà lão, tại sao lại cứ phải đi tìm những người khác? Người cũng quá chăm sóc em gái rồi nhỉ?”
Mạch Lăng mặc một thân áo lam lững thững đi đến, phất tay, một đám nha hoàn bị ép tản ra.
Bà lão Tiểu Ngọc ngã xuống đất, nhìn thấy là Mạch Lăng thì vội vàng quỳ xuống kêu thiếu gia.
Mạch Lăng ừ một tiếng, giơ tay lên đỡ người dậy, “Mẹ cả, từ khi em gái bắt đầu hiểu chuyện, Tiểu Ngọc vẫn luôn chăm sóc em gái. Hai người nói là chủ tớ nhưng tình như chị em. Nếu thật sự đuổi bà ấy đi thì có phần khó nói nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...