Mí mắt ‘Kim Đậu Đậu’ run run, dời mắt đi không nhìn Yêu Nghiệt nữa, “Không hiểu cậu đang nói cái gì cả.”
Yêu Nghiệt nghe thấy thế liền ha ha, “Nếu như không có cách, anh sẽ bình tĩnh như vậy hả?”
‘Kim Đậu Đậu’ chấn động, sau đó nghe thấy Yêu Nghiệt nói, “Tôi không biết anh giấu giếm rốt cuộc là vì để cô ấy mạo hiểm thành ma hay là cái gì khác. Nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, anh… đừng mơ sống mà trở về Ma Vực!”
Yêu Nghiệt nói xong, vung tay áo hất ‘Kim Đậu Đậu’ ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại,
‘Kim Đậu Đậu’ ngoài cửa ngẩn ra, một lúc lâu mới mắng, “Nam sủng đáng chết! Cậu ném cái gì mà ném! Đoán ra được có cái gì ghê gớm chứ? Cậu đoán đúng mùng một thì đoán được hôm rằm à?”
Cửa Vân Các két một tiếng mở ra, Yêu Nghiệt mắt lạnh nhìn chằm chằm dung mạo phong hoa tuyệt thế của ‘Kim Đậu Đậu’, “... Hôm rằm là cái gì?”
‘Kim Đậu Đậu’ ngẩn ra, sau đó cười sung sướng, “Ha ha, cầu tôi đi? Cầu tôi tôi sẽ đại phát từ bi nói cho cậu biết.”
Yêu Nghiệt không lên tiếng, khẽ híp mắt, sát ý lóe lên.
Mí mắt ‘Kim Đậu Đậu’ tự dưng run lên, cứng cổ lại, “Tôi không nói thì không thể là vì tốt cho em ấy sao? Tôi là anh ruột của em ấy, tôi còn có thể hại em ấy à!”
Thượng Quan Lăng Mạch không có ý nói thật, Yêu Nghiệt cũng lười phí lời với anh ta, “Anh vì tốt cho cô ấy, theo tôi thấy thì là đang hại cô ấy.”
“Ly Cửu Ca!”
“Tự tìm một chỗ mát mẻ đi, cút!”
Yêu Nghiệt đóng cửa lại, lần này, bất luận ‘Kim Đậu Đậu’ nói cái gì cũng không mở ra nữa.
Đậu Đậu ngủ trên giường nhỏ mở mắt ra, thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, “Anh ta vẫn không chịu nói à?”
“Anh ta vẫn luôn không chịu nói.”
“Bỏ đi, cùng lắm thì tự sát, mười tám năm sau lại là một hảo… A.”
Yêu Nghiệt chặn lại lời của Đậu Đậu, rất lâu sau mới nhẹ nhàng buông ra, “Sau này không cho phép em nói như vậy nữa, chuyện này anh đã sớm có dự định rồi. Sư thái Bạch Chỉ sẽ bắt trùng, tin anh đi!”
“Hử?”
Đậu Đậu không hiểu lắm, nhưng Yêu Nghiệt lại giơ tay lên xoa đầu cô, “Ngủ đi, sẽ không sao đâu, tin anh.”
Khi Đậu Đậu tỉnh lại đã là nửa đêm rồi, lão già mất nết sai hai vị sư huynh Vô Ngân Vô Ưu đến gọi cô, nói sư thái Bạch Chỉ đã tỉnh rồi, lão già mất nết bảo cô qua đó xin lỗi.
Đậu Đậu nghe thấy mà hoảng luôn, cô cảm thấy chỉ số thông minh của lão già mất nết thật đáng lo.
Sư thái Bạch Chỉ mới vừa mất hai đồ đệ, căn bản không thể nào quên nhanh như vậy được. Còn bảo cô qua đó xin lỗi?
Cô đi xin lỗi là người ta có thể tha thứ à? Xin lỗi chỉ có thể thêm dầu vào lửa thôi!
Vì vậy Đậu Đậu quả quyết cự tuyệt trước khi Yêu Nghiệt lên tiếng, “Không đi! Huynh nói với sư phụ, chuyện này đã là như vậy rồi, căn bản không có con đường vãn hồi đâu, muội xin lỗi cũng vô dụng.”
Vô Ngân ngẩn ra, sau đó nói, “Là sư thái Bạch Chỉ muốn gặp muội.”
“... Sư thái Bạch Chỉ muốn gặp muội? Bà ấy gặp muội làm gì? Báo thù à? Vậy muội càng không thể đi!”
“À, không phải, sư thái Bạch Chỉ đã bình tĩnh lại rồi, bà ấy biết chuyện này không trách muội được. Vì vậy sư phụ đã nói tình hình của muội cho bà ấy rồi. Bà ấy quyết định muốn gặp muội.”
Lượng tin tức trong lời nói của Vô Ngân hơi lớn, đến nỗi Đậu Đậu nghe xong rất lâu rồi cũng không phản ứng lại được đây rốt cuộc là có ý gì.
Vô Ngân không biết làm sao, chỉ có thể để Vô Ưu ra tay.
Vô Ưu hạ thấp giọng thầm thì, tốc độ nói vô cùng nhanh, “Sư thái Bạch Chỉ ngất xỉu rồi sư phụ ở bên cạnh chăm sóc, chăm sóc mãi chăm sóc mãi nghe nói là không nhịn được hôn trộm sư thái Bạch Chỉ, vừa đúng lúc sư thái Bạch Chỉ tỉnh lại.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...