Nhưng sư thái Bạch Chỉ không nói logic, bà chỉ biết là hai đồ đệ của bà chết rồi, mà nguyên nhân cái chết của hai đồ đệ này đều có liên quan với Đậu Đậu!
Đây chính là dự định của Bạch Thảo!
Dựa theo kịch bản của cô ta, sư thái Bạch Chỉ đau lòng đủ rồi, bà ta đặt Bạch Thảo xuống, nhìn thấy hồn phách của cô ta được Lạc Lê thu lấy, bà ta nắm chặt kiếm, từng bước từng bước đi về phía Đậu Đậu.
“Cô giết đồ nhi của ta, ta muốn cô phải đền mạng!”
Bạch Chỉ vung kiếm qua, bị ‘Kim Đậu Đậu’ mạnh mẽ ngăn lại.
Lão già mất nết thấy tình hình không đúng, vội vã chạy qua giúp đỡ, “Bạch Chỉ! Bà bình tĩnh chút đi. Trên sân đấu đao kiếm không có mắt, huống hồ Đậu Đậu cũng không phải cố ý, ai có thể ngờ đồ đệ của bà đột nhiên trẹo chân chứ!”
“Vân Tung! Ông tránh ra cho bà đây! Cô ta hại chết hai đồ đệ của tôi không thể cứ bỏ qua như vậy được!”
Sư thái Bạch Chỉ tức giận không thể kiềm được, cho dù Vân Tung ngăn cản cũng không giải quyết được vấn đề.
Bị bất đắc dĩ, Vân Tung chỉ có thể dùng sống tay bổ vào gáy bà, khiến cho bà ngủ một lúc để bình tĩnh lại đã.
Bạch Chỉ bị đánh ngất rồi, lão già mất nết vội vàng dặn dò Vong Trần tạm dừng thi đấu trước, sau đó gừng càng già càng cay bế ngang sư thái Bạch Chỉ lên, vội vàng đi về sau núi.
Đạo trưởng Chân Vũ cũng rất lo lắng, nhưng ông ấy cảm thấy không thể chen vào chuyện nhà của sư đệ sư muội được, vì vậy lựa chọn ở lại xử lý chuyện sau cái chuyện khẩn cấp đột nhiên xảy ra này.
Nhưng sau cái chuyện khẩn cấp đột nhiên xảy ra này cũng không có chuyện gì nữa, tình hình sư tỷ sư muội kích động giận dữ muốn báo thù trong dự đoán của đạo trưởng Chân Vũ cũng căn bản không xuất hiện.
Những đệ tử kia của núi Vân Đài rất bình tĩnh, dường như không có cảm giác gì quá lớn đối với cái chết của Bạch Thảo cả. Chỉ có Bạch Tuyết nhẹ nhàng đi xuống, dùng linh lực miễn cưỡng khâu thân xác Bạch Thảo lại.
Làm xong tất cả, Bạch Tuyết đỡ thân xác của Bạch Thảo lên.
“Sư huynh Vong Trần, ta có thể đặt thi thể của Bạch Thảo trong động băng không?”
Vong Trần ngẩn ra một chút, nói được rồi nhanh chóng giúp cô ta mở kết giới của động băng ra...
Trên sân đấu, tu sĩ hóng chuyện tản hết ra, lúc chỉ còn lại một mình, Đậu Đậu đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Chúng ta phải tìm ra cổ bà.”
Đối diện với Tên Ngốc rõ ràng vẫn còn đang hóng hớt, cô than thở, “Sư thái Bạch Chỉ sẽ không bắt trùng giúp tôi đâu.”
Yêu Nghiệt nắm cánh tay cô siết chặt, “Nhất định có thể tìm ra cổ bà.”
“Đúng! Nhất định có thể tìm ra!” Tên Ngốc hoàn hồn lại cùng chung mối thù, chỉ số thông minh hiếm thấy online, “Vừa rồi Bạch Thảo đó rõ ràng có vấn đề, nếu không ngoài dự liệu thì vổ bà chính là ở trên người cô ta!”
Đậu Đậu, “... Nhưng mà sau khi cô ta chết hồn phách bay ra vẫn là Bạch Thảo. Chẳng lẽ cổ bà chỉ là ký sinh trên người cô ta thôi à?”
‘Kim Đậu Đậu’ cau mày, “Đúng, là ký sinh. Bà ta có thể ký sinh ở trên người Bạch Thảo, cũng có thể ký sinh ở trên những người khác. Sau khi Bạch Thảo chết, cổ bà chưa chắc sẽ chết. Vừa rồi rõ ràng bà ta muốn dùng kiếm băng đánh thức cổ trùng trên người em, vẫn chưa đạt được ý xấu nên chắc sẽ không dễ dàng đi chết như vậy.”
Đậu Đậu liếc anh ta một cái, “Anh mau biến trở lại đi! Đừng có đội thân thể của tôi mà làm xằng làm bậy!”
Thượng Quan Lăng Mạch khoanh tay trước ngực, “Biến trở lại? Biến trở lại thì cơ thể này làm thế nào? Thiêu hay là chôn? Vả lại bây giờ tất cả tu sĩ đến núi Đạo Vương tham gia đại hội giao lưu bắt yêu đều nhìn thấy rồi, cứ vô căn cứ biến mất như vậy làm sao được... chẳng lẽ muốn anh nói là lại quay về Hải Nam câu đàn ông à?”
“...”
Đậu Đậu còn có thể nói gì nữa? Còn có thể nói thế nào nữa?
Cô chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng, “Anh vui là được, đừng tắm là được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...