Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

“Tại sao có thể như vậy! Kim Đậu Đậu đâu? Rõ ràng tôi nhìn thấy cô ta ngừng thở nằm ở đây mà! Sao lại không thấy cô ta đâu nữa?”

“Sư muội, bà có còn gì để nói nữa không? Nhân phẩm như cô ta thật sự có thể ở lại núi Vân Đài à?”

Lão già mất nết bắt đầu bổ đao, sư thái Bạch Chỉ không lên tiếng một lúc lâu, có lẽ là đã sắp tức giận đến hộc máu rồi.

Quần chúng cắn hạt dưa tưởng tượng ra một vở kịch lớn, đối với tình hình trong hầm cũng đều hiểu rõ đại khái.

Chẳng phải là do Bạch Linh giở trò rồi tự tát vào mặt mình sao? Lần này xem sư thái Bạch Chỉ nói thế nào, chẳng lẽ bà ấy còn có thể bảo vệ nữa à?

Đậu Đậu ở bên ngoài hóng chuyện rất vui vẻ, nhìn thấy kết cục lớn như vậy chỉ muốn hoan hô nhảy lên. Chỉ cần phế công lực của Bạch Linh là có thể biết cô ta rốt cuộc có phải là cổ bà ngụy trang thành hay không!

Nhưng sự việc không thuận lợi như vậy, Bạch Thảo đứng ở phía sau cô, ánh mắt lóe lên tia lạnh, tiểu bạch thỏ trong hầm chỉ số thông minh online rồi.

“Sư phụ! Nhất định là có người mang thi thể của Kim Đậu Đậu đi! Nhất định là thế!”


Bạch Linh túm lấy vạt áo Bạch Chỉ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô ta khổ sở cầu khẩn Bạch Chỉ, dùng hết chân tình và kỹ xảo cả đời ra.

Nhưng sư thái Bạch Chỉ đã không còn tin tưởng cô ta nữa, cho dù trong lòng tin thì ngoài mặt cũng không dám.

Bạch Linh quá ngu ngốc, đấu không lại Kim Đậu Đậu, nếu tiếp tục tin tưởng nó, vậy danh tiếng của núi Vân Đài biết để ở đâu?

Bạch Chỉ quyết định hất tay Bạch Linh ra, đối diện với ánh mắt không dám tin của Bạch Linh, chậm rãi giơ tay lên, không chút do dự hạ xuống.

“Linh Nhi, con làm người phàm rồi nhớ kiềm chế tính tình lại. Sự phụ… không thể tiếp tục chăm sóc cho con nữa rồi!”

Bạch Chỉ nhắm mắt lại, một vòng linh khí đánh vào đỉnh đầu Bạch Linh. Linh khí kia chui vào đỉnh đầu Bạch Linh nổ ra từng tầng từng tầng một, cuối cùng linh khí màu xanh nhạt trên người Bạch Linh tăng mạnh lên, cả người trên dưới đều bao phủ ở trong linh khí khoảng một phút, đột nhiên phát ra một tiếng ầm lớn, nổ thành ngũ sắc rực rỡ, ào ào tan ra...

Bạch Linh phế rồi, hoàn toàn phế rồi! Đời này cô ta không thể tu đạo được nữa. Toàn thân cô ta đau đớn thấu xương, linh lực từng chút từng chút bị tróc ra khỏi cơ thể, hóa thành đom đóm, chiếu sáng động băng.


Bạch Linh giống như con rối bị rút đi linh hồn, ánh mắt trống rỗng. Sự kiêu ngạo và tự tin của cô ta đều dựa vào sự cưng chiều của sư thái Bạch Chỉ mà chống đỡ. Là bà ấy nói với cô ta, cô ta khác biệt, cô ta hợp với Lạc Lê, cô ta có thể gả cho hắn, làm vợ của hắn. Từ đó, cô ta rõ ràng có tư chất bình thường nhưng vẫn sống cao ngạo không ai bì nổi. Bởi vì cô ta tin tưởng sư phụ của cô ta, tin tưởng những lời sư phụ của cô ta đã nói: Cô ta khác biệt, cô ta có thể làm vợ của Thiếu soái!

Nhưng bây giờ sư phụ vứt bỏ cô ta rồi, cây cột chống trời duy nhất chống đỡ sự tự tin tự phụ của cô ta đã đổ, cô ta không còn gì, cô ta không là cái thá gì nữa!

Bạch Linh cười khổ, giọng nói có chút khản đặc, “Sư phụ... tại sao?”

Bạch Chỉ thở dài, nhẹ nhàng thu tay đang ra hình phạt lại, “Bạch Linh... con sai quá rồi! Sư phụ không thể không xử phạt con.”

Nụ cười của Bạch Linh càng cay đắng hơn, cô ta ngẩng đầu nhìn thấy đám tu sĩ hóng chuyện đứng ngoài động, nhìn thấy Đậu Đậu, nhìn thấy Lạc Lê, nhìn thấy Trương Nhược Nam nghe tin chạy tới...

Đột nhiên ha ha cười lớn lên.

Cô ta không còn gì nữa! Không còn gì nữa rồi!

Không thể gả cho Lạc Lê, không thể làm phu nhân Thiếu soái, một thân tu vi mất hết, thậm chí sẽ còn bị đuổi ra khỏi sư môn!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui