Quần chúng cắn hạt dưa xôn xao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đẹp mặc bikini đó, ánh nhìn qua lại trên làn da trắng như ngọc của cô, hận không thể lập tức bay đến Hải Nam trở thành một thành viên trong đám ong bướm kia!
Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra, nhớ tới hình ảnh này là lúc năm ngoái cô đến Hải Nam nghỉ ngơi, vội vàng giơ tay lên che mắt Yêu Nghiệt lại.
Nhưng mắt Yêu Nghiệt rất sắc!
Hắn đã sớm liếc đến đám đàn ông trong ba tầng ngoài ba tầng, sắc mặt đen sì lại rồi!
Mặc dù hồi đó chính vì hắn nhìn thấy cảnh tượng này mới quyết định tìm cơ hội đổi hồn cho cô, cũng coi như có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng bây giờ lại nhìn thấy vẫn rất tức giận!
Nếu như hắn không xuất hiện, nếu như hắn không đổi hồn giúp cô, có phải cô sẽ thật sự sẽ tam phu tứ thị* ba nghìn mỹ nam như Thượng Quan Lăng Mạch nói không hả?
* Giống như tam thê thứ thiếp, nhưng đây là chỉ đàn ông.
Không, cho dù hắn đổi hồn giúp cô, nhiều lần khó khăn trông coi cô nhưng cô vẫn khó trốn được khỏi số mệnh, định trước sẽ quên hắn...
“Lão Cửu.”
Đậu Đậu hoảng rồi, cô cầm tay Yêu Nghiệt, dè dặt nhìn hắn, “Đây là chuyện quá khứ! Đều là chuyện quá khứ rồi! Hơn nữa anh nên biết, em từ đầu chí cuối chỉ có một người đàn ông là anh! Bọn họ... em không thích bọn họ!”
Mặt Yêu Nghiệt đen sì không nói câu nào, Đậu Đậu thấy hắn như vậy cũng không nói nữa. Dù sao nói cũng không có tác dụng gì, buổi tối e rằng khó tránh được kiếp nạn.
Hết cách, ai bảo cô có lịch sử đen tối chứ...
Đều do Tứ Bất Tượng, lấy cái gì không lấy, lại cứ lấy cái ảnh cô đi Hải Nam nghỉ phép ra. Đúng là không có một chút mắt nhìn nào hết! Phế phẩm! Đúng là phế phẩm!
Nhưng Tứ Bất Tượng cũng rất uất ức biết không hả, ‘Chủ nhân, chuyện này không trách tôi được, thật đó! Bây giờ là mùa đông, đến tết rồi, tôi chỉ có thể tìm lúc cô đi đón tết trước đó thôi, ai bảo năm ngoái cô đổi kiểu tóc, còn dịch về trước nữa đều không thể dùng được.’
Đậu Đậu, ‘... Ha ha, vậy đó là lỗi của ta à?’
Tứ Bất Tượng ngoài miệng nói không dám, nhưng trong lòng lại nghĩ ngay thẳng: Chẳng lẽ không phải thế à? Chính là như thế đó!
Có điều bây giờ những thứ này đều không quan trọng, nếu còn nói nữa thì có muốn xử lý Bạch Linh không hả? Không nhìn thấy sư thái Bạch Chỉ đã nuốt lời rồi à?
Đậu Đậu hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, cô vội vàng nháy mắt với lão già mất nết. Lão già mất nết nhanh chóng nhận được, sau đó liền nói, “Bà già, bà thừa nhận đi! Tất cả là do đồ đệ của bà vu tội! Đồ đệ của tôi đang đi nghỉ dưỡng, một lần không về thì đến chỗ các người đã thành người chết! Các người mong đồ đệ của tôi chết như vậy à?”
Sư thái Bạch Chỉ, “... Xin… xin lỗi.”
“Xin lỗi? Một câu xin lỗi của bà là xong? Uổng công đồ đệ của tôi còn nhường bà, bảo Đậu Đậu giao Thiên Vấn cho bà, lòng tốt bị cho chó ăn hết rồi!”
Sư thái Bạch Chỉ, “... Vậy ông muốn thế nào?”
Lão già mất nết mở mày mở mặt, “Muốn thế nào? Bây giờ Thiên Vấn đã chứng minh là đồ đệ của bà sai rồi, bà suy nghĩ đến việc thanh lý môn hộ đi.”
Lão già mất nết vừa nói xong, đám tu sĩ hóng chuyện đã sục sôi máu chó!
Nghe đi nghe đi, nghe đại sư Vân Tung nói đi, đúng là muốn kiếm chuyện mà!
Chẳng lẽ tình tiết tiếp theo chính là Bạch Linh bị phế bỏ tu vi trục xuất ra khỏi sư môn từ đây không có cách nào tu đạo nữa?
Cái này hay nha!
Ai bảo bình thường cô ta kiêu căng ngạo mạn không coi bất cứ người đàn ông nào ngoài Thiếu soái ra gì, bị phế bỏ tu vi trục xuất ra khỏi sư môn gì đó là đáng đời!
Không chỉ là tu sĩ hóng chuyện, Đậu Đậu nghe rồi cũng không nhịn được muốn khen ngợi lão già mất nết. Được lắm, cuối cùng cũng nói đến điểm này rồi!
Cô muốn Bạch Linh bị phế bỏ tu vi, muốn cô ta bị trục xuất ra khỏi núi Vân Đài, muốn ép cô ta, xem xem rốt cuộc cô ta có phải là cổ bà hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...