“Lạc Lê, Trương Nhược Nam đánh em!”
Bạch Linh lạch bạch chạy tới, đẩy Tên Ngốc ra. Tên Ngốc lảo đảo, lắc lư đứng không vững, Biển Biển trên vai nhìn sắp rơi xuống đất rồi, tình thế vô cùng nguy cấp.
Xong rồi xong rồi, nếu lần này cậu ta thật sự làm ngã anh vợ, vậy sẽ chết chắc!
Cậu ta vội vàng giơ tay ra nắm lấy cái chân nhỏ ngắn của anh vợ, nắm hai cái đều không nắm trúng, sắp phát khóc rồi.
Xong rồi xong rồi thật sự xong rồi, anh vợ ngã xuống, với tính tình thù dai của nó, không giết cậu ta ăn mới là lạ đấy!
Sau đó, bộp một tiếng, Biển Biển rơi xuống đất - Không không không! Nó không rơi xuống đất! Nó rơi lên chân Bạch Linh.
Bạch Linh phát ra một tiếng hét thảm, không để ý tố cáo Trương Nhược Nam được nữa, cô ta dùng một cái chân chưa bị đập còn lại đá Biển Biển hai lần không đá ra được, cô ta khom người chửi lấy chửi để, “Đây là con nhà ai mà lại nặng như vậy hả!”
Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi, “Con nhà tôi, làm sao? Cô dám đá một cái nữa thử xem!”
Bạch Linh bị ánh mắt hung ác của Đậu Đậu quét qua, lập tức dừng lại không dám động đậy nữa.
Đậu Đậu đi tới, khom người bế con trai lên.
Biển Biển sớm đã khôi phục lại cân nặng của mình lúc cô giơ tay ra bế rồi, thậm chí còn biến thành nhẹ hơn chút, không muốn để cho mẹ ngốc bế mệt.
Đậu Đậu đau lòng phủi vết bẩn trên người nó chỗ bị Bạch Linh đá, rồi chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Linh, nhìn chằm chằm cái chân cô ta đá Biển Biển, nhấc chân hạ xuống, phát ra tiếng rắc rắc vang dội.
Người không biết chỉ cho là Bạch Linh ngược đãi trẻ con bị người ta đánh, chỉ có Bạch Linh biết rõ, cái chân kia của cô ta bị đứa bé kia đập phải đã vỡ xương, Bây giờ hai chân đều gãy xương, cô ta còn có thể đứng vững mới là kỳ lạ đấy. Cô ta lảo đảo, thuận thế ngã về phía Lạc Lê.
Nhưng mà Lạc Lê không rảnh mà đỡ cô ta, cho dù có thì cũng căn bản không muốn để ý tới. Bây giờ hắn đang lo cho Đậu Đậu, lo cho đứa bé, muốn đuổi theo xin lỗi.
Hắn ba bước gộp làm hai đuổi theo, thấp giọng nhún nhường, “Đậu Đậu, xin lỗi, anh không đỡ kịp…”
“Không cần, không liên quan đến anh.”
Đậu Đậu vừa dứt lời, Bạch Linh đã nặng nề ngã nhào xuống đất.
Tu sĩ hóng chuyện xung quanh rối rít tránh ra, không một ai nguyện ý tiến lên đỡ cô ta.
Đó là người phụ nữ thích Lạc Lê! Bình thường cao ngạo lạnh lùng, lúc nào xem trọng đám tu sĩ hóng chuyện bọn họ chứ?
Cho nên đỡ cái gì mà đỡ!
Thế là Bạch Linh cứ nằm bò trên đất không đứng dậy nổi, hai cái chân gãy xương vỡ nát, chỉ có thể rấm rứt khóc. Vừa khóc còn vừa giơ tay với Lạc Lê, “Lạc Lê, anh có thể đỡ em một chút không, chân em gãy xương rồi, hai chân em đều gãy xương rồi!”
Lạc Lê vừa nghe thấy như vậy liền cười, “Hai chân đều gãy xương? Ý của cô là bị một đứa bé đập lên làm gãy xương chân cô à?”
Bạch Linh vừa định gật đầu, liền nghe thấy tu sĩ hóng chuyện xung quanh nhao nhao cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...