Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Hôm nay nếu như người đứng ở chỗ này chỉ trích cô như vậy là Đậu Đậu thì cô sẽ không còn gì để nói. Vì Lạc Lê quả thật thuộc về Đậu Đậu, cho dù Đậu Đậu không muốn, nhưng trái tim hắn cũng thuộc về Đậu Đậu.

Bạch Linh dựa vào cái gì mà nói như vậy.

Cô ta và Lạc Lê, từ đầu chí cuối không có một chút quan hệ nào cả. Cô ta không thể, cũng không có tư cách nói Lạc Lê là người đàn ông của cô ta!

“Cô nói cái gì? Cô có gan thì lặp lại lần nữa xem!”

Bạch Linh túm lấy cổ áo Trương Nhược Nam, hung hăng càn quấy ngang ngược không ai bì nổi. Cô ta đã xé lớp vỏ ngoài cao ngạo lạnh lùng không thể xâm phạm trước mặt người khác xuống, lộ ra bản chất thô tục bên trong.


Trương Nhược Nam cao một mét bảy sáu, từ trên cao nhìn xuống cô ta bằng nửa con mắt, chậm rãi giơ tay lên, từng chút từng chút tách đầu ngón tay của Bạch Linh ra.

“Lạc Lê không phải là người đàn ông của cô, từ trước đến nay đều không phải! Anh ấy ghét cô, không muốn nhìn thấy cô. Là cô ỷ vào sự yêu thích của sư thái Bạch Chỉ mà không biết xấu hổ quấn lấy anh ấy.”

“Cô nói láo!”

Bạch Linh phẫn nộ cùng cực, giơ tay ra định tát Trương Nhược Nam.

Trương Nhược Nam là đạo sĩ bắt yêu Xích Anh, cô ấy nhẹ nhàng giơ tay tóm lấy cánh tay cô ta, “Trước kia tôi chịu nể mặt cô là vì nể tình cô cao ngạo lạnh lùng nhã nhặn biết nói lý lẽ. Bây giờ, cô không xứng! Còn nữa, từ trước đến giờ tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu quả thật cô muốn bị đánh, tôi không ngại mở cái tiền lệ này đâu.”


Nói xong, cô hung hăng ném Bạch Linh sang một bên, phủi tay như chạm phải đồ bẩn, nhấc chân đi vào một căn phòng nghỉ ngơi. Đó là căn phòng sáng nay đại sư Vân Tung đặc biệt sắp xếp cho cô. Trước kia ông ấy không biết cô là phụ nữ nên lúc cô đi theo bọn người Tiểu Đoan của chùa Chân Vũ đến cùng tham gia đại hội giao lưu bắt yêu, ông ấy đã sắp xếp cho cô ở chung với mấy người Tiểu Đoan.

Trước kia Tiểu Đoan còn luôn lấy chuyện này ra mà trêu cô. Lần này cô không dễ dàng gì mới chứng minh mình là một người phụ nữ được vào ở sau núi, vậy mà Tiểu Đoan còn hung hăng chê cười cô một trận.

Cậu ta nói, nếu như không phải là đại sư Vân Tung ở Cục bắt yêu biết cô là phụ nữ thì lần này cô lại phải ngủ trong đống đàn ông rồi.

Trong lúc đó, Bạch Linh vẫn đang nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy cô đi vào phòng, hung dữ đá một hòn đá qua, bay đến sau gáy Trương Nhược Nam. Sau gáy Trương Nhược Nam giống như có mắt, cô khẽ giơ tay lên ngăn lại, trong nháy mắt bắn ngược trở lại, tốc độ càng nhanh càng ác hơn so với lúc Bạch Linh đá qua đây. Bạch Linh vội tránh mặt đi, nhưng hòn đá kia vẫn sượt qua mặt cô ta không đến nửa centimet, hung hăng vạch ra một vết máu trên tai cô ta.

Trương Nhược Nam đã nói rồi, cô không đánh phụ nữ, nhưng nếu Bạch Linh muốn ăn đòn thì cô cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Bởi vì cô cũng là một người phụ nữ, một người phụ nữ bình thường biết ghen, biết đố kị, biết sinh lòng oán hận.

Bạch Linh cũng ý thức được điều này, cô ta che cái tai bị thương cũng không dám kêu gào lên, căm hận giậm chân, chạy đi tìm Lạc Lê cáo trạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui