Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Nếu như dùng trâm bạc rạch nát mặt Kim Đậu Đậu thì sẽ như thế nào? Cho dù Kim Đậu Đậu có thể chữa khỏi, cũng cần một năm nửa năm đúng không?

Ác ý trong lòng Bạch Linh điên cuồng nảy sinh, cô ta cầm trâm bạc, từng bước từng bước đến gần. Khua cây trâm màu bạc trên mặt Đậu Đậu, hình như đang suy nghĩ ra tay từ chỗ nào thì tốt hơn.

Đột nhiên, một khối băng trong góc rơi xuống đất phát ra tiếng xoảng xoảng. Tay Bạch Linh run lên, cây trâm khẽ đụng vào mặt Đậu Đậu.

Lần này Bạch Linh kinh sợ rồi, cô ta ném trâm đi vội vàng lui về phía sau, “Xin, xin lỗi, tôi, không phải tôi cố ý đâu! Tôi không có ý hại cô. Cô cô cô, cô đừng ném tôi vào hang sói!”

Bạch Linh vừa nói vừa lùi lại, lùi lại mấy bước rồi quay người, chạy nhanh về phía con đường vừa đến. Cô ta biết cô ta không chạy thóat được, nhưng cô ta vẫn phải đấu tranh giãy chết.

Nhưng cô ta không ngờ là cô ta chạy rất lâu, đã chạy đến cửa ra rồi cũng không thấy Kim Đậu Đậu đuổi theo.

Chuyện này... quá kỳ quái rồi?

Sao hôm nay Kim Đậu Đậu lại dễ nói chuyện như vậy, cô ta nói không phải là cô ta cố ý, Kim Đậu Đậu cũng không đuổi theo cô ta tính sổ à?


Bạch Linh đứng lại đợi một lúc, không thấy Kim Đậu Đậu đi ra, trong đầu cô ta nổi lên nghi ngờ.

Chẳng lẽ khối băng lớn như vậy rơi xuống mà không thể đánh thức Kim Đậu Đậu?

Cô ấy ngủ không say như chết vậy chứ?

Bạch Linh càng nghĩ càng thấy không đúng, cô ta to gan quay trở lại, cẩn thận đi theo con đường cũ đi vào trong, nằm bò trên cửa căn phòng đá nhìn vào trong đống băng.

Người phụ nữ trong đống băng mặt mũi ôn hoà, giống như là chưa tỉnh… Không, giống như là chết rồi!

Cái suy nghĩ to gan này vừa mới nhô lên trong lòng, đã bị Bạch Linh phủ định trong nháy mắt.

Làm sao Kim Đậu Đậu lại chết được chứ? Ai có thể giết cô ấy? Ai có thể khiến cho cô ấy không bị thương chút nào mà chết đi được?

Nếu như cô ấy chưa chết, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, sao cô ấy lại không tỉnh? Chẳng lẽ cô ấy đã chết thật rồi sao? Chán sống tự sát?


Nghĩ như vậy lại rất có khả năng!

Hơn nữa, vừa rồi cô ta phát hiện bởi vì trước đó luôn quá căng thẳng cho nên vẫn không phát hiện ra một vấn đề… Trong phòng đá căn bản không có hơi thở của người sống!

Bạch Linh thuyết phục mình, vì chắc chắn với cách nghĩ của mình, cho nên khẽ gọi một tiếng Kim Đậu Đậu, rồi đi tới trước thân xác kia.

Kim Đậu Đậu vẫn không động đậy. Cô ta đặt tay lên mũi cô ấy, cũng không cảm giác được bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh gì cả.

Kim Đậu Đậu chết rồi? Kim Đậu Đậu phong nhã tài hoa tuyệt thế xinh đẹp nhất thiên hạ chết rồi!

Ha ha ha, Kim Đậu Đậu chết rồi!

Thù hồi đó cô ấy ném cô ta vào hang sói cuối cùng cũng báo được rồi!

Bạch Linh lấy tay vỗ nhẹ lên mặt Đậu Đậu, khóe môi hơi cong, nếu không phải sợ bị người khác phát hiện, cô ta đã sớm cười ra tiếng rồi.

Kim Đậu Đậu chết rồi, rất tốt, vậy cũng có nghĩa là Kim Đậu Đậu mà Lạc Lê thích đó, thật ra là đang nói dối?

Kim Đậu Đậu đó dâng cho sư phụ cô ta, thật ra là vì…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui