Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Nhưng chuyện không hề phát triển dựa theo tưởng tượng của cô ta, Kim Đậu Đậu phát hiện ra chuyện này rồi bắt cô ta lại, còn ném cô ta vào hang sói sau núi.

Lúc đó cô ta mới mười lăm tuổi, tu đạo cũng thường thường không có gì nổi bật, nếu không phải dựa vào sự yêu thương của sư thái Bạch Chỉ thì dù thế nào cũng không thể đến đại hội giao lưu bắt yêu được.

Thế mà Kim Đậu Đậu còn để cho cô ta ở trong hang sói một đêm.

Kim Đậu Đậu thật sự là quá độc ác!

Kể từ lúc đó, trong lòng Bạch Linh liền oán hận Đậu Đậu. Vì vậy cô ta bắt đầu chăm chỉ tu luyện, lòng tràn đầy ý nghĩ báo thù.

Nhưng điều này cũng không có tác dụng gì cả, cô ta càng khắc khổ tu luyện lại càng chịu đả kích. Bởi vì cô ta càng tu luyện, khoảng cách so với Kim Đậu Đậu cũng lại càng lớn, đến cuối cùng, hai chữ báo thù cứ bị nát vụn trong bụng như vậy, bất luận lúc nào nơi nào cũng đều không dám tùy ý nhắc đến.

Đây chính là chuyện trong mắt Bạch Linh năm đó.

Mà ở chỗ Đậu Đậu, đó chính là một chuyện hoàn toàn khác.


Chuyện đó Bạch Linh không nhắc tới thì cô cũng quên mất rồi, tóm tắt lại chính là… Bạch Linh lấy trộm cái lược của cô còn mắng cô là quỷ hẹp hòi có cái lược rách cũng so đo, cô lười phản ứng với cô ta, trực tiếp lấy lại cái lược, thuận tiện ném cô ta vào trong hang sói doạ cô ta một đêm.

Chỉ như vậy thôi.

Hơn nữa cô vẫn để lại đường sống cho cô ta.

Cô nhớ lúc đó cô cũng là bà già gần bốn mươi tuổi rồi, không tiện so đo với đứa bé, chỉ là muốn doạ cô ta một chút, vì vậy liền biến hóa ra một cái hang sói, nhốt người ta suốt đêm.

Cô cảm thấy chuyện này nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, vì vậy làm xong tiện tay quên luôn.

Vì vậy Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng, “Vất ra sau núi cho sói rừng ăn thịt? Không đến mức như vậy chứ? Chị ấy dịu dàng lương thiện như vậy, cô nghe ai nói loại tin vịt này thế hả? Không thể tin, tuyệt đối không thể tin!”

Bạch Linh phẫn nộ, “Cô ta dịu dàng lương thiện? Cô ta rõ ràng chính là một kẻ bụng dạ đầu óc hẹp hòi! Cô nói giúp cô ta như vậy, cũng không phải thứ tốt đẹp gì cả.”

Đậu Đậu, “... Cảm ơn đã khen.”


Nói xong cô không phản ứng với Bạch Linh nữa, dắt Lão Cửu nhà mình đi về phía Vân Các.

“Kim Đậu Đậu! Cô nhất định sẽ bại dưới tay tôi! Cô nhất định sẽ thua tôi ngay trước mặt Lạc Lê!”

Đậu Đậu không quay đầu lại vẫy tay, “Xin chào thiểu năng, tạm biệt thiểu năng.”

Còn thua cô ta ngay trước mặt Lạc Lê? Không biết cô và Yêu Nghiệt đã kết hôn rồi à?

Ngay cả đối thủ là ai cũng không làm rõ ràng, cái thứ ngu xuẩn mà không đáng yêu này, đã định trước thua không còn manh giáp rồi.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi Bạch Linh nói muốn thắng cô ngay trước mặt Lạc Lê, chẳng lẽ Lạc Lê sẽ đến đây à? Không phải mỗi lần đại hội giao lưu bắt yêu hắn đều có việc ư? Lần này rảnh rỗi mà đến hả?

“Vợ, ngay trước mặt anh mà lại suy nghĩ xem tại sao một người đàn ông khác còn chưa đến, em chắc chắn tối nay chỉ ăn một đĩa nấm à?”

Đậu Đậu, “... Chồng à em sai rồi, thật đấy!”

Nếu như là bốn tháng trước lúc mới có thai bọn nhỏ, muốn bảo cô gọi một con yêu là chồng thuận tiện ngoan ngoãn nhận sai?

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Cho nên, phong thủy luân chuyển ấy mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui