Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Có điều nói đi cũng phải nói lại, những năm qua mặc dù Kim Đậu Đậu cũng đến muộn, nhưng đến giờ này rồi về cơ bản vẫn sẽ có người ở núi Đạo Vương nhìn thấy cô mấy lần.

Lần này là thế nào đây? Làm sao đến bây giờ rồi cũng chưa nghe thấy tin tức gì về cô thế?

“Tiểu đồ đệ kia của ông lần này chuẩn bị nhận thua rồi à?”

Sư thái Bạch Chỉ hỏi ra suy nghĩ trong lòng quần chúng hóng hớt ăn dưa, gắp một gắp rau cải, giống như rảnh rỗi lắm nhìn Vân Tung.

Vân Tung tự động bỏ qua sự châm biếm của sư thái Bạch Chỉ, khẽ mỉm cười, giơ tay lên gọi Đậu Đậu, “Nào, Đậu Đậu, ngồi bên này, vị này là sư thái Bạch Chỉ, vị này là đạo trưởng Chân Vũ, con chào hỏi mọi người đi.”

Đậu Đậu ngoan ngoãn đi tới, tương đối lễ phép, “Chào sư thái Bạch Chỉ, chào đạo trưởng Chân Vũ.”

Đạo trưởng Chân Vũ nghi ngờ nhìn Đậu Đậu, ừ một tiếng, coi như là trả lời.

Thần kinh Bạch Chỉ rất nhạy cảm, “Đậu Đậu? Cô cũng tên là Đậu Đậu à?”

“Đúng vậy sư thái, con còn họ Kim nữa.”


Đậu Đậu ngồi xuống, thờ ơ nói. Nói xong còn cười với sư thái Bạch Chỉ, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.

Lần này sư thái Bạch Chỉ càng vui vẻ hơn, “Vân Tung à Vân Tung, không phải là ông muốn để cho con nhóc con này đánh với tôi đấy chứ? Ông chắc chắn à?”

Đậu Đậu kinh ngạc. Trong nháy mắt liền đoán ra được ý đồ của lão già mất nết, sư thái Bạch Chỉ không hề ngốc nghếch như cô nghĩ trước kia.

“Đúng vậy, tôi chắc chắn, tôi muốn để cho con nhóc con này đánh với bà. Có điều, có một điểm tôi không hiểu lắm, chẳng lẽ ở trong lòng bà tiểu đồ đệ kia của tôi không phải là con nhóc con à?”

Đậu Đậu khổ sở nín cười, để tránh thật sự cười ra tiếng, chỉ có thể vội vàng cúi đầu, giả bộ uống trà.

Câu này của lão già mất nết thật độc, quá độc rồi!

Nói cô đối với sư thái Bạch Chỉ chỉ là một con nhóc con, đây rõ ràng là đang nói bất luận bà ấy đánh với ai cũng đều là cậy già lên mặt ỷ vào tuổi tác cao mà ức hiếp người khác.

Được lắm được lắm, sư phụ của cô cũng sắp có thể luyện ra mồm miệng ghê gớm rồi!

Có điều...


Trước kia lúc cô nói xấu sư thái Bạch Chỉ không phải lão già mất nết còn rất tức giận rất bảo vệ sao? Sao bây giờ lại một lời không hợp, ông ấy lại tự rút đao ra trước thế này?

Đậu Đậu hóng hớt nhìn Vân Tung, lại nhìn Bạch Chỉ, rồi lại nhìn đạo trưởng Chân Vũ cũng đang làm quần chúng ăn dưa, cô quả quyết cúi đầu ăn rau.

Sư thái Bạch Chỉ đã bắt đầu giận rồi, “Ông được lắm!”

Trước kia rõ ràng chính là ông ấy cướp đồ đệ của bà ấy, bây giờ thì hay rồi, bây giờ lại chê bà ấy lớn tuổi ức hiếp đồ đệ của ông ấy à? Ông ấy không biết tuổi tác là điều cấm kỵ của phụ nữ sao?

Được, ông được lắm. Nếu ông đã nói là để Kim Đậu Đậu này đấu với bà, vậy thì cứ chuẩn bị cắt đất bồi thường đi!

Bà cũng không muốn nhiều, cũng chỉ là một cái gương mà thôi.

“Kim Đậu Đậu đang ở đâu?”

Sư thái Bạch Chỉ đột nhiên hỏi như vậy, lão già mất nết theo bản năng nhìn Đậu Đậu đang ăn rau bên cạnh.

Đậu Đậu lấy chứng minh thư ra, “Là con đây, hàng thật giá thật!”

Lão già mất nết cũng nói, “Một chốc một lát đồ đệ đó của tôi cũng không về được, bà muốn đánh với Kim Đậu Đậu, nó chính là Kim Đậu Đậu, thua rồi chúng ta cứ dựa theo những gì viết trên chiến thiếp là được rồi.”

“Một chốc một lát không về được?”

Lần này không chỉ sư thái Bạch Chỉ, ngay cả quần chúng hóng hớt ăn dưa cũng có chút không hiểu, “Tại sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui