Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Đậu Đậu bế Viên Viên để cho nó có thể nhìn xa chút nhìn cao chút, nhưng Viên Viên nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chỉ lắc đầu, “Hông tìm thấy nữa rồi, cái mùi đó đã biến mất.”

Nói xong nó móc móc ngón tay nhỏ, không giúp được gì nên rất ủ rũ.

Đậu Đậu xoa đầu nó, “Không sao, Viên Viên đã rất giỏi, mẹ còn không ngửi thấy nữa ấy.”

“Đúng đúng đúng, đã rất giỏi rồi, cậu sống lâu như vậy rồi mà còn chưa từng thấy ai có thể ngửi ra mùi thối trên người cổ trùng nữa.”

“Thật thế ạ?”

Nhóc con lập tức vui vẻ, Thượng Quan Lăng Mạch gật đầu, “Thật!”

Ngoài mặt anh ta không để lộ ra chút gì, nhưng trong lòng thì lại. Nhóc con này lợi hại như vậy, trên người còn có Nhiễu Lan Đằng nữa, nhất định là người của Ma tộc rồi. Xem ra anh ta đến nhân gian cũng không uổng công, không những có thể đón được em gái về, còn mua một tặng một đứa cháu gái nữa.

Được lắm, tuyệt đối là có lời! Ma Vương cũng chưa chắc đã có thể sinh ra được đứa bé thông minh như vậy.


Không chỉ riêng Viên Viên, Biển Biển cũng rất thông minh. Chỉ có điều cốt nhục Ma tộc trên người nó vẫn chưa hiện rõ ra, nếu không tuyệt đối là buôn bán có lợi nhất, mua một tặng hai!

“Này này này, nghĩ cái gì thế? Đi thôi! Đi ăn rau.”

“Ăn rau?” Thượng Quan Lăng Mạch cau mày, Đậu Đậu giải thích, “Ăn đồ chay, ăn cùng với người của núi Vân Đài và chùa Chân Vũ, không có thịt.”

“... Không có thịt thì còn nói làm gì? Không đi!”

Thượng Quan Lăng Mạch ra sức cự tuyệt, cự tuyệt xong nhìn thấy sắc mặt Đậu Đậu, lập tức nghi ngờ, “Sao thế? Không đi không được à?”

“Nếu như anh muốn bị coi là người xâm nhập phi pháp tự ý xông vào núi Đạo Vương, vậy thì tùy anh thôi.”

Cô nói xong kéo tay người đàn ông nhà cô, “Chúng ta đi thôi.”


Yêu Nghiệt bế con, đi được một lát, không nhịn được vẫn phải hỏi, “Chúng ta lấy thân phận gì để đi thế?”

“Người nhà.”

Bên trong đại điện đã bày rất nhiều bàn ghế. Đại sư huynh đang duy trì trật tự, còn Nhị sư huynh thì đã bắt đầu múc cháo vào bát rồi. Giống y như bà dì ở quán cơm, tương đối hòa nhã dễ gần và dịu dàng hiền hậu.

Chưởng môn của ba núi đã ngồi xuống, ngồi trên cùng một cái bàn, hai ông già ngồi một bên, Bạch Chỉ ngồi một mình một bên.

Sư thái Bạch Chỉ vẫn còn ghi hận, vừa nhìn thấy Vân Tung ngồi đối diện, lập tức di chuyển đĩa đồ ăn ngồi đối diện Chân Vũ. Thái dương lão già mất nết giật giật, nhìn thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt tiến vào, ông ấy mới dịu đi một chút. Ông ấy vốn dĩ còn muốn bảo đồ đệ của mình chịu thiệt đi dỗ bà ấy, bây giờ xem ra, nhất định không thể mất mặt được!

Ai nhượng bộ thì kẻ đó là cháu!

Lão già mất nết quyết định xong, nhìn qua phía Đậu Đậu, vẫy tay gọi cô qua đây ngồi xuống bên cạnh ông ấy.

Chỉ có những cái bàn xung quanh cái bàn tam giác ba người này là vắng, đám người tạp nham này không phải là đồ đệ được sủng ái, ai dám to gan qua đây ngồi chứ?

Trước kia núi Đạo Vương còn có Kim Đậu Đậu làm chim đầu đàn, lần này không biết tại sao Kim Đậu Đậu lại không có ở đây, bọn họ đều không dám mù quáng làm theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui