Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Cô ấy nhìn chằm chằm con gà rừng đã rụng sạch lông kia, hận không thể trực tiếp nhào tới cắn đứt cổ họng nó uống cạn máu của nó.

Nếu không phải Nhị sư huynh vẫn còn ở bên cạnh, Đậu Đậu hoàn toàn tin tưởng cô ấy sẽ thật sự nhào tới.

Xem ra, Nhị sư huynh ở trong lòng hồ ly tinh vẫn rất có trọng lượng mà.

Có điều nói đi cũng phải nói lại…

“Tên Ngốc! Con gà đó vẫn còn sống kìa! Mau! Mau cho nó một đao đi! Nếu không nó sẽ bắt đầu chạy khỏa thân đấy!:

Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, nuốt nước miếng giơ tay lên chém xuống! Không chém trúng.

Được nuông chiều từ bé nhiều năm như vậy, cậu ta cũng chưa từng giết gà bao giờ cả!

Tên Ngốc giơ đoản kiếm lên do do dự dự, con gà đã rụng hết lông kia nhìn thấy vẫn có hi vọng chạy trốn, nó bắt đầu chạy tán loạn vòng quanh bếp.


Phòng bếp náo loạn, một nhà bốn người nhìn đến vui vẻ, đã bắt đầu cắn hạt dưa rồi.

Cuối cùng vẫn là tiểu hồ ly tinh không nhìn nổi nữa, nhào tới ngao một miếng, cắn đứt cổ họng con gà rừng. Máu tươi không hề phun ra ngoài mà chảy hết vào miệng con tiểu hồ ly.

Nhị sư huynh đã hóa đá rồi, sau khi hoàn hồn lại anh ta lập tức bắt lấy tiểu hồ ly, “Không được uống! Mau nhổ ra! Nếu không tối nay đừng có leo lên giường của ông đây!”

Tiểu hồ ly chu miệng, không cam lòng nhìn Nhị sư huynh một cái, nhoài người về phía cái bát anh ta đưa qua, không tình không nguyện nôn máu ra ngoài.

Tình cảnh này… vừa quỷ dị, vừa hài hước.

Sau đó Nhị sư huynh cũng không mượn tay người khác nữa, soạt soạt soạt vặt lông gà, giơ tay chém xuống cắt đứt cổ họng nó lấy máu, động tác cứ phải gọi là nước chảy mây trôi.

Tiểu hồ ly đỏ mắt chờ mong chạy qua thêm củi, bớt cho Tên Ngốc không ít việc. Nhưng cậu ta tránh được mùng một chứ không tránh được ngày rằm, gà rừng bị cho vào nồi không bao lâu, Nhị sư thúc của cậu ta đã lên tiếng, “Tiểu Đông Quách, đi hái nấm đi, phải nhiều!”

Đậu Đậu nhìn thấy Tên Ngốc định đi, lập tức mở miệng dặn dò, “Không cần quá nhiều đâu, cho có vị là được rồi, mọi người đều không quá thích nấm, chủ yếu là thịt!”


“Khụ, sư muội à, huynh… huynh thích.”

“Huynh thích? Không thể nào! Nếu như huynh thích ăn nấm, nấm dưới chân núi Đạo Vương chúng ta đâu đến nỗi mọc điên cuồng ngang ngược như vậy!”

Nhị sư huynh bị vạch trần, lúng túng sờ sờ mũi, “Cô ấy… cô ấy thích ăn.”

Nhưng mà Nhị sư huynh không phát hiện ra, lúc anh ta nói lời này, vẻ mặt tiểu hồ ly hơi là lạ.

Nấm, nếu như cô nhớ không nhầm…

Cho nên…

Đệch mợ thật là kinh khủng! Người đàn ông bề ngoài cường tráng nhưng nội tâm là người vợ hiền lành và bé hồ ly bề ngoài đáng yêu nội tâm đen tối.

“Quả thật nên hái nhiều một chút.”

Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, “Vợ tôi... gần đây cũng rất thích ăn nấm.”

Hắn nói xong còn nhìn Đậu Đậu một cái, cong môi, ý tứ tương đối hàm súc, “Vợ, em nói có đúng không?

Đậu Đậu, “... Mẹ kiếp em mất trí nhớ không nhớ ra được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui