Tên Ngốc thật sự đi tìm yên tĩnh, sau khi yên tĩnh xong đến nhà bếp tìm cơm ăn, vừa vặn đụng trúng một nhà bốn người sư thúc và sư thúc công của cậu ta. Trong tay mỗi người xách một con gà rừng, tập trung đứng ở phòng bếp, tương đối uy vũ thô bạo, doạ cho Nhị sư thúc lực lưỡng cơ bắp ngẩn tò te ra, “Tôi nói này, mấy người là… có ý gì thế hả?”
“Mượn phòng bếp.” Đậu Đậu nói.
“Không được!” Người đàn ông lực lưỡng cơ bắp chính nghĩa nói, “Sư phụ không cho muội ăn thịt muội không biết à? Muội ăn ở bên ngoài cũng thôi đi, mang về phòng bếp làm thì còn ra cái thể thống gì chứ?”
Đậu Đậu nghe vậy bật cười, cười xong cô quơ quơ con gà rừng trong tay với tiểu hồ ly bên cạnh, “Nhị sư huynh, huynh chắc chắn không? Trong bốn con này còn có một con của hồ ly tinh nhà các huynh đấy!”
Nhị sư huynh đần mặt ra, hoàn hồn lại lập tức nói: “Suỵt! Đừng có mà rêu rao! Để sư phụ nghe thấy huynh sẽ xong đời! Huynh cho muội mượn phòng bếp còn không được à tổ tông của ta!”
Con hồ ly bên cạnh Nhị sư huynh vừa nghe thấy thế, lập tức chạy qua đây nói cám ơn. Giọng nói ngọt ngào mang theo chút âm đuôi dí dỏm, vừa nghe đã biết là một mỹ nhân!
Đậu Đậu cầm lấy tai tiểu hồ ly, giơ con gà rừng trong tay đưa qua, “Sư huynh, mượn mỗi phòng bếp đâu có được? Cả nhà muội không có ai biết nấu cơm cả. Vất vả cho huynh rồi, thật sự là ngại quá!”
Nhị sư huynh thật sự khóc không ra nước mắt, “Mượn phòng bếp của huynh, còn bảo huynh nấu ăn cho muội à? Muội đúng là không biết xấu hổ!”
Đậu Đậu vô tội, “Ồ? Vậy sao? Vậy thì bỏ đi, đưa gà cho muội, muội tự mang ra ngoài nướng ăn.”
Đậu Đậu nói rồi giơ tay ra, không ngờ bốn con gà đều bị con hồ ly bên cạnh Nhị sư huynh dùng móng vuốt ấn lấy, nó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Nhị sư huynh, uất ức kêu lên, “Lão Nhị.... người ta muốn ăn mà!”
“Phụt!”
Đậu Đậu không nhịn được… Lão Nhị?
Tha thứ cho sự đen tối của cô, cô chỉ có thể nói, “May mà Yêu Nghiệt nhà muội là thứ chín.”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, sau đó tương đối đồng tình nhìn Nhị sư huynh sắc mặt đang co rút trong phòng bếp.
Nhị sư huynh rất khó chịu, “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Lão Nhị. Gọi là Huệ Chân A Chân gì đó đều được sao cô cứ không nhớ thế hả?”
Móng vuốt của con tiểu hồ ly vẫn còn để ở trên người con gà, ánh mắt tương đối vô tội, “Lão Nhị dễ nhớ...”
“Dễ nhớ cô cũng không thể gọi được!”
“Ồ... vậy được rồi, Tiểu Huệ, không thể trả gà được, đừng trả lại, đừng trả lại có được không?”
“Phụt, Tiểu Huệ!” Tha thứ cho Đậu Đậu không nhịn được, “Ha ha ha, hay lắm hay lắm, cái tên này cực kỳ hay, hình ảnh sinh động lại chuẩn xác, thích hợp với Nhị sư huynh, Huệ trong hiền huệ (hiền lành), Tiểu Huệ! Sư phụ đặt cho huynh cái tên này đúng là không sai mà!”
Tiểu Huệ đã sắp khóc rồi, “Sư muội! Muội muội muội… Muội đừng quá đáng quá! Muốn ăn gà đúng không? Đi! Vặt lông gà đi! Động tác nhanh lên chút, nếu không mùi máu tanh truyền ra ngoài, cả huynh và muội đều đừng mong sống yên ổn!”
“Có ngay.”
Đậu Đậu đáp một tiếng, sau đó ra hiệu cho Tên Ngốc đang yên lặng làm quần chúng bên cạnh, “Đi vặt lông gà đi.”
Tên Ngốc, “... Sư thúc, người đang nô dịch con đấy.”
“Đúng vậy, cậu có ý kiến gì à?”
“... Không có ạ.”
Cũng không dám có. Dẫu sao lúc xuống núi cậu ta còn trông chờ mượn gió đông của sư thúc công nữa.
Tên Ngốc cầm đoản kiếm thu được ở núi Mạch Thượng của cậu ta ra, xách con gà rừng ném lên giữa không trung, soạt soạt soạt, con gà rừng đã rụng hết bộ lông xuống rồi.
Trong phòng bếp đã có người bắt đầu nuốt nước miếng.
Không đúng, không phải là người, mà là con hồ ly tinh kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...