Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Tên Ngốc nghĩ đến đây, vội vàng thò đầu ra khỏi cửa kính, thế nhưng Vân Tung đã khởi động trận pháp vận chuyển, mang cả người và xe hoàn toàn biến mất.

Tên Ngốc chỉ có thể khổ sở thở dài, cam chịu số phận tiếp tục lái xe, đi mãi đi mãi mà vẫn không đến.

Đậu Đậu thu dọn xong phòng, nói chính xác là nhìn Yêu Nghiệt thu dọn xong phòng rồi. Sau khi thay tất cả những thứ có thể thay được mang đến, đứa bé trai ưa sạch sẽ nào đó cuối cùng cũng đồng ý bước vào phòng. Bộ dạng nghiêm chỉnh, giống như một cán bộ thôn đi thị sát, miễn cưỡng cũng coi như hài lòng.

Đậu Đậu không muốn nói chuyện, cô nhìn thấy các sư huynh đệ đang xếp hàng ngoài cửa phòng để tham quan con mình lại càng cảm thấy không muốn nói chuyện hơn.

Các sư huynh đệ đó từ lúc cô tiến vào núi đã đợi ở bên ngoài rồi, ban đầu còn lo bọn nhóc sợ người lạ không dễ gần, bây giờ ai ai cũng không chịu nổi bạo phát tình mẫu tử khắp người.


Đậu Đậu nhìn thấy bọn họ cứ người này đi lại có người khác đến, nhìn con trai đến nỗi nó sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng cô vẫn tức giận, “Các huynh! Đúng, chính là nói các huynh đấy! Muội nói này, có phải là gần đây các huynh sống quá thoải mái rồi không? Nhìn là được, không cho phép động tay!”

Người đàn ông lực lưỡng đang định véo má bọn nhỏ ngẩn ra, “Sư muội, muội đừng có mà hẹp hòi như vậy chứ. Đứa bé đáng yêu thế này thì đừng có mà giấu đi!”

Đậu Đậu, “...”

Thấy anh ta véo má Viên Viên rồi đang định véo má Biển Biển, cô vội vàng mở miệng cắt ngang, “Đừng động! Nếu huynh động vào rồi mà không chịu được đánh thì đừng có tính lên muội đấy!”

Lời này của Đậu Đậu rốt cuộc vẫn muộn, bàn tay của người đàn ông lực lưỡng kia đã đặt lên má Biển Biển rồi.


Thế là...

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì rất nhanh. Đoàn sư huynh tham quan hóng chuyện căn bản không nhìn thấy đứa nhóc đáng yêu kia động tay mà người đàn ông lực lưỡng kia đã kêu thảm bay ra ngoài rồi. Cái độ cong parabol đó cứ phải gọi là hoàn mỹ!

Đoàn sư huynh tham quan hóng chuyện ngơ ngác, nháy mắt trong phòng yên tĩnh đến nỗi một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Đậu Đậu nhún vai, “Muội đã nhắc nhở huynh ấy rồi, huynh ấy không nghe, chuyện này không thể trách con trai muội được.”

Nói xong cô còn cười khẽ, “Vậy... tiếp tục nhỉ? Người tiếp theo?”

Đoàn sư huynh tham quan hóng chuyện rối rít lắc đầu, thi nhau chạy, người này nhanh hơn người kia. Đáng sợ quá đi mất, con trai nhà sư muội thật là đáng sợ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui