Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Ừ, nhất định là thế!
Lão già mất nết quy tất cả công lao Đậu Đậu dậy sớm đều do mình tận tình khuyên bảo giảng giải, cảm khái một lúc, ông nói: “Không cần thu dọn nhiều đồ như vậy đâu, phòng của con không có ai động vào cả.”
Đậu Đậu, “... Con biết rồi.”
“Biết rồi con còn…”
“Không có đồ ăn vặt và đồ chơi đúng không? Đồ dùng hàng ngày cũng đã sớm hết hạn rồi nhỉ? Còn có mấy thứ khăn trải giường rèm cửa sổ gì đó... con có thể dùng nhưng con trai con thì không thể dùng!”
Lão già mất nết nghĩ đến Biển Biển ưa sạch sẽ, gật đầu, ý tứ sâu xa nói, “Được, vậy con cứ mang đi đi.”
Tên Ngốc đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, Thượng Quan Lăng Mạch cũng lái xe đến dưới tầng chung cư Vạn Tượng. Đậu Đậu thu dọn đồ đạc xong, một nhà bốn người và một ông già cùng đi xuống tầng.
Trước khi đi, Đậu Đậu gọi điện thoại cho Sở Ngọc Bình, nói với bà ấy mấy ngày nay cô không về Cố gia, nhân kỳ nghỉ này cùng Yêu Nghiệt ra ngoài chơi mấy ngày.
Sở Ngọc Bình vui vẻ đồng ý, sau đó liền nói đi mấy ngày thì sao được, dù sao nghỉ đông lâu như vậy, hưởng tuần trăng mật sẽ rất hợp lý.
“Hai đứa ra nước ngoài chơi nhé? Mẹ bảo Abel phái người lái máy bay nhà chúng ta đưa hai đứa qua đó.”
Đậu Đậu ngẩn tò te ra, “Máy bay nhà chúng ta? Nhà chúng ta có máy bay ạ?”
“Đúng vậy, sao thế con? À phải! Sao mẹ lại quên mất chuyện này cơ chứ! Lúc con kết hôn mẹ nên bảo Abel lái máy bay đi đón cha mẹ của Cửu Ca mới đúng! Ôi chao, quên mất quên mất, sau khi mang thai rồi thật sự đầu óc mẹ không được tốt lắm.”
Đậu Đậu, “... Ha ha, con cũng chỉ muốn đi chơi gần mấy ngày thôi, không muốn ra nước ngoài, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, con cúp đây bai bai mẹ!”
Cố gia là một trong bốn đại gia tộc của Đế Đô, có máy bay riêng không phải là một chuyện rất bình thường à?
Có điều không sao cả, không phải chỉ là máy bay riêng à? Cô cũng có!
Cái của cô còn là rắn bay riêng nữa!
Đậu Đậu ôm cảm giác ưu việt thần kỳ như vậy cúp điện thoại. Mới vừa cất điện thoại di động đi, đã nghe thấy Yêu Nghiệt chậm rãi nói một câu.
“Em muốn cưỡi anh qua đó à?”
Đậu Đậu, “...”
Mẹ kiếp đây là cái kiểu suy nghĩ gì thế hả, cô nên nói thế nào đây? Cô nên nói cái gì cho đúng? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra là cô chỉ đang nghĩ thôi sao?
“Không, không có!”
Nhưng mà cô vừa mới nói xong không bao lâu, nam yêu trên ghế lái đã quay mặt lại nhìn cô, tác phong rất chính trực, “Anh chưa nói là không thể.”
Đậu Đậu, “... Cho nên?”
“Cho nên phải cưỡi lên trên, nếu không sẽ ngã xuống đấy.”
“Im miệng! Tập trung lái xe đi!”
Bên cạnh là xe của Thượng Quan Lăng Mạch, Đậu Đậu nhìn thấy anh ruột của cô ở ghế lái đang vẫy tay với cô.
“Hi, gần đây ăn có no không? Anh mang đồ ăn cho em này, bây giờ có muốn không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...