Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Bác sĩ sững sờ, “Viện trưởng, tôi… chỉ là tôi…chỉ là cảm thấy…”
Chỉ là anh ta thấy dù sao Đường Lưu Ly cũng không có bệnh, nếu Tô Thính Tuyết tình nguyện bỏ tiền tới thăm nom, tại sao anh ta lại bỏ qua món hời này mà không kiếm chứ?
Thế nhưng lý do này anh ta tuyệt đối không thể nói ra được. Nếu nói ra, đồng nghĩa với việc tìm chỗ chết.
Viện trưởng lập tức cắt ngang, “Anh không cần tìm lý do nữa! Chuyện này là lỗi của anh!”
Bác sĩ không nói lại được câu nào, viện trưởng thở dài, tiếp tục, “Thân là một bác sĩ, cậu rõ ràng biết tinh thần bệnh nhân không ổn định còn đồng ý cho thăm nom, rõ ràng biết lúc thăm nom cần có người ở hiện trường để phòng trường hợp bất ngờ xảy ra mà vẫn xem thường chức trách của mình. Cậu tự hỏi lòng mình xem, cậu có xứng là một bác sĩ không?”
Viện trưởng lại đã chuyển hướng nhìn ra chỗ khác, “Cô Đường, tất cả đều là lỗi của bệnh viện chúng tôi, là chúng tôi quản giáo bác sĩ lơ là, mới để xảy ra chuyện khiến người khác đau lòng như vậy! Chúng tôi sẽ không chối bỏ trách nhiệm, phí điều trị của hai vị đây, đều tính cho cậu ta đi.”
Đường Linh Lung miễn cưỡng hài lòng với thái độ xử lý việc này của viện trưởng, hừ lạnh một tiếng nói, “Phí chữa trị thì khỏi cần, nhưng cần làm phiền bác sĩ cùng tôi tới nhà họ Tô một chuyến, đích thân đi nhận lỗi và xin lỗi.”
Thật ra, trước khi tới, viện trưởng cũng đã đại khái hiểu được nguyên nhân sự việc. Gần đây bác sĩ này lại có hành động lớn là mua nhà mua xe, viện trưởng già thần kinh mẫn cảm, gần như đã lập tức nghĩ đến quan hệ với hai nhà Tô Đường.
Đã nói bác sĩ là phải thanh liêm, nhưng anh ta tuổi vẫn còn trẻ vậy đã chỉ vì kết hôn mua nhà mà không có giới hạn rồi, ông ấy làm sao dám giữ anh ta lại bệnh viện đây?
Hơn nữa chuyện lần này cũng không trách oan gì anh ta, bỏ xe giữ soái, nhưng phàm là người có chút suy nghĩ đều biết sẽ phải làm thế nào!
Cảnh sát ghi chép tại hiện trường xong, đã thi nhau bắt đầu hóng hớt. Bọn họ cảm thấy xã hội thượng lưu thật sự quá loạn. Thăm một bệnh nhân cũng có thể đến mức móc mắt cào mặt tấn công người khác, rõ ràng là không thể hiểu được!
Thế là đám cảnh sát hóng hớt cầm sổ ghi chép ăn dưa rồi đi khỏi. Trong cục giờ còn đang rất bận. Hai người nổi tiếng trong xã hội mất tích rồi, còn tiếp tục không phá được án thì bọn họ chỉ còn nước mất việc mà thôi.
Tuy nhiên bọn họ vừa trở về cục đã được thông báo… tìm được người rồi? Đều ở dưới mật thất của nhà họ Tô?
Chuyện quá là… không đáng tin lắm phải không?
Người nổi tiếng trong xã hội mất tích đã vài ngày, hóa ra lại ở chính trong mật thất của nhà mình? Không phải là chơi trò gì mà cầm tù đó sao? Già rồi còn có thể làm khổ nhau vậy à?
Tuy nhiên đám cảnh sát hóng hớt thật sự đã hiểu lầm bọn họ rồi, bọn họ đâu có làm khổ gì nhau? Bọn họ suýt chút nữa là chết rồi đó!
Khụ… khát chết.
Nếu không phải Tiểu Bạch và Trương Khải Bình nhận được điện thoại của Đậu Đậu chạy tới kịp thời, thì đôi oan gia xa nhau nhiều năm này nói không chừng đã thật sự trở thành một câu chuyện đẹp “không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm” rồi đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...