Gọi xong điện thoại bất chợt nghe thấy tiếng gào xé, quay đầu vừa nhìn liền bị dọa tới ngây ngốc.
Hai cô gái đang đánh nhau, một người đã móc con ngươi của người kia ra.
Là Đường Lưu Ly, không cam tâm bị Tô Thính Thuyết cào mặt, kích động đã móc luôn một con ngươi của Tô Thính Tuyết.
Nói thật, nếu không phải là trên người Đường Lưu Ly còn đang mặc áo bệnh nhân, bác sĩ thật sự không nhìn ra được rốt cuộc người bị móc con ngươi ra là ai nữa!
Bác sĩ gọi điện báo cảnh sát, đứng đơ ở cửa do dự một hồi lâu, sợ hai người đó làm anh ta bị thương, không dám xông lên phía trước can ngăn.
Trước mắt Tô Thính Tuyết đen kịt, một thứ gì đó tròn tròn lăn từ trong mắt cô ta ra.
Đó chính là… mắt của cô ta!
Là mắt của cô ta!
Tô Thính Tuyết sắp phát điên rồi, bất chấp tất cả bổ nhào lên liều mạng với Đường Lưu Ly. Đường Lưu Ly cũng không phải hạng vừa, vốn dĩ cô ta đã xem Tô Thính Tuyết như vật thế mạng, lúc này thấy Tô Thính Tuyết còn dám xông lên cào cô ta, vừa giơ tay là tấn công về phía con mắt còn lại.
Nếu không phải may mà có Đường Linh Lung đang ở gần bệnh viện vội vàng chạy tới thì Đường Lưu Ly chắc chắn đã móc nốt con ngươi kia của Tô Thính Tuyết rồi!
Chính vào thời khắc Đường Linh Lung xông tới kéo Đường Lưu Ly ra, bác sĩ cuối cùng cũng động đậy. Anh ta cầm hai ống tiêm, một trái một phải, chọc vào tay của hai người.
Hai người làm loạn cả nửa ngày cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên mặt của bọn họ… nói một câu khó nghe… đã không còn nhìn ra mặt người nữa.
Cảnh sát chẳng bao lâu sau đã tới, hai người cũng bị người của bệnh viện tâm thần nhanh chóng đưa về bệnh viện Đế Đô chữa trị.
Đường Linh Lung ở lại phối hợp cảnh sát điều tra, trong đầu toàn là cầu nguyện… cầu cho mắt của Tô Thính Tuyết có thể trị khỏi, nếu không thì mâu thuẫn giữa Đường gia và Tô gia lớn rồi!
Con mắt đó rơi xuống đất còn chưa khô máu, chưa rời thân được 24 giờ, chắc là còn có thể lắp trở lại phải không?
Nếu như không thể, há chẳng phải sẽ phải ghép mắt của chó hoặc mắt giả vào sao?
Đường Linh Lung vô cùng lo lắng, cùng bác sĩ tiếp nhận điều tra, trả lời cảnh sát không ít câu hỏi.
Sau khi cảnh sát hỏi hết các câu hỏi liền đi xem camera giám sát, trong camera giám sát, đầu tiên hai người nói chuyện rất vui vẻ, sau đó không biết là vì sao, đột nhiên bắt đầu cào cấu mình, cào cấu mình còn chưa xong, cuối cùng bắt đầu cào cấu lẫn nhau!
Vì thế, bệnh viện tâm thần đưa ra giải thích là… tinh thần bệnh nhân vẫn luôn không ổn định, làm ra chuyện gì không thể tưởng tượng nổi cũng là điều dễ hiểu thôi.
Có điều bọn họ thừa nhận bệnh viện vẫn có trách nhiệm, bọn họ không nên tùy tiện cho phép người nhà thăm viếng, nếu có lần sau, nhất định sẽ trông chừng bệnh nhân thật chặt!
Đường Linh Lung không quan tâm tới lời giải thích này của bệnh viện, trước mặt cảnh sát bắt đầu chất vấn bác sĩ, tại sao em gái cô tinh thần không ổn định lại không thông báo cho bọn họ? Tại sao lại để Tô Thính Tuyết gặp cô ta?
Bất luận thế nào, hậu quả của chuyện này cũng không nên do Đường gia chịu trách nhiệm, bệnh viện bắt buộc phải chịu trách nhiệm đối với việc này, cho dù là bắt thì cũng phải tóm được kẻ thế tội ra đây cho cô ta!
Viện trưởng vội vàng chạy tới, ngay lập tức lạnh mặt quét qua bác sĩ một cái, quát, “Anh làm việc kiểu gì vậy? Rõ ràng biết tâm trạng bệnh nhân không ổn định, tại sao còn dám đồng ý cho thăm nom?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...