Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Lý trí Đậu Đậu tỉnh lại một chút, đột nhiên đẩy người thiếu niên khuyết một bên não - người đã vẽ vào ý thức của cô ra, thở dốc.

Cô nhìn Tô Thính Tuyết và Đường Lưu Ly gần trong gang tấc, nhìn tay phải của mình suýt chút nữa lấy mạng của bọn họ, trong vô thức nhìn thấy động tác của Yêu Nghiệt, vội vàng ngăn hắn lại.

“Bỏ đi.” Cô nghe thấy giọng mình nói như vậy, “Bọn họ có thể xấu, có thể không có giới hạn, nhưng em không thể giống bọn họ được.”

Bọn họ xấu không sao hết, xuống mười tám tầng địa ngục sẽ nhận phán xét của thẩm phán. Trải qua một quãng thời gian chịu cực hình, uống canh của Mạnh Bà, mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán.

Nhưng còn cô? Nếu như cô xấu, sẽ không chỉ đơn giản là chịu chút hình phạt uống xong canh Mạnh Bà như vậy.

Cô sẽ biến thành ma, sẽ rời xa người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, thậm chí là quên hắn, quên đi tất cả những gì giữa bọn họ, rồi đường ai nấy đi, không có bất kỳ sự hội ngộ nào nữa.


Đường ai nấy đi… sự trừng phạt như vậy còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn nhiều so với xuống địa ngục!

Yêu Nghiệt xúc động, rất nhanh đã kiên định trở lại, “Anh ra tay giúp em, không liên quan gì tới em.”

“… Em không giết người ta, nhưng người ta lại vì em mà chết. Sao lại không có liên quan được?”

“Vợ à?”

Yêu Nghiệt vô cùng ngạc nhiên, theo như hắn thấy, hai người này căn bản là đáng chết. Ăn miếng trả miếng thì có gì là sai?

Hắn không muốn vợ hắn đánh mất phần nham hiểm độc ác đó, điều này khiến hắn không có cảm giác an toàn.

“Ăn miếng trả miếng, đây thật sự là lý lẽ bất di bất dịch. Nhưng em muốn tích chút đức cho bản thân. Nếu đã dùng cách tàn nhẫn để giày vò bọn họ rồi thì cũng nên bỏ qua cho mạng sống của bọn họ.”

Đối diện với ánh mắt của Yêu Nghiệt, Đậu Đậu thở dài, “Không phải em nhân từ, cũng không phải là mềm lòng, chỉ là em… sợ cảm giác em sẽ thích việc giết chóc.”

Cảm giác sợ bản thân sẽ thích việc giết chóc?

Yêu Nghiệt hồi tưởng lại bộ dạng vừa nãy của cô, từ từ thu tay về, thuận theo yêu cầu của cô, “Được, anh không ra tay nữa.”


Chỉ cần là yêu cầu của cô, hắn đều sẽ đồng ý.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rắc thuốc giải xuống, nói, “Đi thôi, nếu đã biết Susan ở dưới mật thất của Tô gia rồi, chúng ta đi thông báo cho Tiểu Bạch và Trương Khải Bình cứu người thôi.”

Yêu Nghiệt gật gật đầu, gần lúc đi, quay người nhìn hai người mặt mũi máu thịt không rõ ràng còn đang không ngừng cào gãi kia một cái. Sau đó hắn ôm ôm vai của Đậu Đậu, điềm nhiên như không đi ra ngoài.

Sau khi đôi vợ chồng đi khỏi, hai cô gái mặt mũi máu thịt không rõ ràng kia đột nhiên dừng lại. Mặt mũi bọn họ máu thịt không rõ ràng, vết máu đỏ tươi theo đuôi mày rơi xuống, lẫn vào trong mắt, trước mắt là một màn đỏ thẫm.

Bọn họ nhìn thấy đối phương, mặt của đối phương lại vô cùng hoàn hảo, sạch sẽ không tổn hại gì.

Điều này sao có thể được chứ?


Cùng là người đắc tội với Kim Đậu Đậu, dựa vào cái gì mà mặt mình bị hủy hoại mà của đối phương lại không sao?

Hai người thể hiện sự ghen tức, cùng lúc xông tới đối phương, đưa móng tay toàn máu và thịt ra.

Tiếng động quá lớn kinh động tới bác sĩ, anh ta lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nhất thời muốn yên tĩnh một lúc… Xong rồi xong rồi! Anh ta chỉ là không trông chừng một lúc thôi, sao có thể tới mức tấn công lẫn nhau như vậy chứ?

Nhìn hai khuôn mặt kia, người nhà họ mà truy cứu thì anh ta làm sao mà giải thích đây?

Mười nghìn tệ tiền biếu đó anh ta còn chưa tích đủ mà!

Bác sĩ thật sự là muốn khóc, rút điện thoại ra vội vàng gọi cho người nhà bệnh nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui