Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

“Đúng! Kim Đậu Đậu sẽ không được chết một cách tốt đẹp! Để con trùng đó ăn thịt của cô ta, uống máu của cô ta đã là dễ dàng cho cô ta lắm rồi!”

Tô Thính Tuyết kiên định nói, nghĩ ra gì đó lại hỏi, “Lưu Ly, cậu nói xem, người thần bí đó đang dự tính điều gì vậy? Gã ta có còn muốn tớ phải trả giá thêm thứ gì khác nữa không? Tớ đã dùng tình yêu để trao đổi với gã ta rồi, gã ta còn muốn cái gì nữa?”

Đường Lưu Ly, “… Chuyện này sao mà tớ biết được? Có điều cậu không phải nói là gã ta đã đi rồi sao, đi rồi thì chứng tỏ giao dịch đã thành công rồi mà?”

“Nhưng gã ta vẫn chưa cứu được mẹ của tớ mà!”

“Chậc, chỉ cần Susan chết rồi, nói không chừng mẹ cậu vui mừng mà tỉnh lại đó.”

Đường Lưu Ly nói là nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ là… Đồ ngốc, chỉ bỏ ra một chút tình yêu mà muốn báo thù, muốn kiếm tiền lại còn muốn cứu người, cái gì cũng để cô ta có được, mơ cũng đẹp quá nhỉ!

Trên thế gian này làm gì có cái bánh nào từ trên trời xuống?

Nhưng Tô Thính Tuyết này cũng ngu thật!


Có được danh thiếp của người thần bí đó, lại không để người thần bí trực tiếp giết chết Susan đi, mà lại tìm một nơi nào đó nhốt lại. Diệt cỏ không diệt tận gốc, hậu quả sau này sẽ khó mà lường được! Ngộ nhỡ cuối cùng Susan được cảnh sát cứu ra rồi, điều tra ra cô ta, cô ta bị tội chủ mưu bắt cóc cũng không biết chừng.

Đường Lưu Ly khinh thường Tô Thính Tuyết một cách sâu sắc, sau đó giống như là không để ý hỏi một câu vu vơ, “Cậu nhốt Susan ở đâu vậy? Sẽ không bị cảnh sát tìm được chứ?”

“Không đâu! Nhất định không! Tớ giấu cẩn thận như vậy, ai cũng đừng mơ tìm thấy!”

“Thật sao?” Lần này Đường Lưu Ly thật sự thấy hứng thú, “Cậu giấu bọn họ ở đâu vậy?”

Đậu Đậu vừa nghe, lập tức nín thở. Sau đó cô nghe thấy giọng điệu đắc ý của Tô Thính Tuyết, “Mật thất dưới nhà tớ, không nghĩ tới phải không?”

Khóe miệng Đường Lưu Ly giật giật, “Quả thật không nghĩ tới…”

“Hừ, dĩ nhiên rồi! Tớ đã nghĩ rất lâu mới nghĩ được một nơi tốt như vậy đó!”


Giấu dưới mật thất của Tô gia, bất cứ ai cũng không nghĩ tới người mất tích lại được giấu dưới mật thất của chính nhà ông ta phải không?

Vậy nên đây mới là nguyên nhân tại sao cô ta băn khoăn có nên thả ba cô ta ra hay không.

Susan bị nhốt dưới mật thất Tô gia, nếu như ba cô ta ra ngoài rồi, nói không chừng sẽ không để Susan đi nữa mà cưới luôn Susan làm vợ cũng nên!

Tô Thính Tuyết bắt đầu cảm thấy ngứa. Không chỉ là mặt, mà trên người cũng vậy. Cô ta bắt đầu gãi khắp nơi.

Trên mặt, trên cổ, trên tay, những nơi có thể nhìn thấy được đều là vết cào của móng tay, nổi cả mạch máu đỏ lên, suýt chút nữa thì gãi rách da luôn.

Cô nhìn Đường Lưu Ly, vừa muốn hỏi cô ta có bị tình trạng như vậy không thì thấy Đường Lưu Ly vẫn ngồi trên giường không hề động đậy.

Đường Lưu Ly ngứa, rất ngứa, vô cùng ngứa. Nhưng cô ta rất thương tiếc khuôn mặt của mình, không nỡ dùng tay để gãi, muốn chờ cho cơn ngứa tự hết.

Nhưng mà không hề giảm đi, cái cơn ngứa này càng không để ý nó sẽ càng ngứa. Hơn nữa còn sẽ có cảm giác ngứa gấp nhiều lần.

Thế là hậu quả của việc Đường Lưu Ly nhịn lên nhịn xuống đó là… giơ tay ra gãi, gãi tới bật máu. Gãi còn mạnh tay hơn cả Tô Thính Tuyết nhiều!

Tô Thính Tuyết á lên một tiếng, ngón tay run run chỉ mặt của Đường Lưu Ly, “Xước, xước, mặt của cậu xước rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui