Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Tăng lượng dung dịch bột ngứa, đảm bảo nhất định có thể làm bọn họ ngứa tới phát điên, ngứa tới mức tự tay cấu mình máu thịt tan nát.

Cô muốn xem xem ả cổ bà đó, con ma đó có tới cứu bọn họ hay không?

Bọn họ đều muốn cô ruột gan thối nát mà chết, cô cũng vì quả cầu bạc nhỏ của bọn họ mà đau tới xé nát tâm can chết đi sống lại, để bọn họ nếm trải một chút khổ sở này thì đáng là gì?

Cô còn chưa ra tay đòi mạng bọn họ nữa mà!

Mẹ kiếp, cố gắng mà hưởng thụ, ngứa còn khó chịu hơn nhiều so với đau đó!

Khi liên minh Tô Đường vẫn còn đang dốc bầu tâm sự thì cả người đã rơi đầy những hạt nhỏ chấm chấm mùi vị kỳ quái rồi. Chờ tới khi vật đó không rơi nữa, bọn họ không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Đậu Đậu lại lấy ra một cái bình nhỏ chứa dung dịch hơi yếu hơn một chút, rắc lên mặt của hai người.


Đây là lần đầu tiên Đậu Đậu ra tay hại người mà dùng cách thâm độc như vậy.

Trước kia, ngoài Lạc Thi Nhã ham muốn người đàn ông của cô ra thì cô đối với những người từng hại cô chỉ là phạt cảnh cáo.

Bây giờ, cô đứng ở chỗ tối, dùng những cách thâm độc như vậy làm một mẻ khỏe suốt đời, không thể không nói, ý đồ tự nhiên nảy sinh này là một kiểu sảng khóai tới kỳ lạ mà điên rồ.

Kẻ hãm hại cô, nên có kết cục như vậy.

Cô là ma, ma giết người không cần lý do!

Hai người này dính bột ngứa của cô bào chế, không gãi đến mặt đầy hoa không thôi. Cô chỉ cần yên lặng chờ đợi công hiệu của thuốc phát tác là có thể tận hưởng thảm cảnh của hai người này rồi.

“Lưu Ly, cậu có cảm thấy có thứ gì đó rơi trên mặt không?”

“Cậu cũng cảm thấy vậy sao?”

“Ừ, cũng không biết có phải mình ảo giác không nữa.”

“Chắc là ảo giác thôi, chẳng có gì cả, sờ còn chẳng thấy.”


Đường Lưu Ly nói như vậy, đột nhiên nghĩ ra chuyện nhà của Tô Thính Tuyết, “Này, ả tiện nhân già kia muốn phá hoại gia đình cậu thế nào rồi? Danh thiếp tớ đưa cho cậu, chắc cậu đã lợi dụng tên đó giải quyết bà ta rồi phải không?”

“Ừ! Tớ đã nói hắn ta bắt ả tiện nhân già Susan kia lại rồi, lần này, tớ xem con gái bà ta làm sao về nhà họ Tô tranh giành với tớ! Chỉ đáng tiếc…”

Đường Lưu Ly hiếm khi hiếu kỳ, “Đáng tiếc gì cơ?”

“Đáng tiếc là lúc tớ bảo người thần bí đó ra tay, ba của tớ cũng ở đó, gã ta… gã ta tiện tay bắt luôn cả ba của tớ rồi.”

Trong lòng Đường Lưu Ly vô cùng muốn cười, bề ngoài lại dịu dàng đưa ra mưu sách cho Tô Thính Tuyết. “Hay là cậu nói gã ta thả ba cậu ra, sau khi thả ra cậu lại tìm người cưỡng hiếp ả tiện nhân già đó không phải được rồi sao?”

“Làm thế sao được! Nếu như tớ thả ba tớ ra, nhất định ông ấy sẽ tới báo cảnh sát cứu tiện nhân già đó.”

“…Ý của tớ là để người thần bí đó thả đi rồi, gã ta chắc sẽ có năng lực để ba cậu có thể quên chuyện này đi thôi.”

“Cậu còn nói nữa! Người thần bí đó biến mất rồi! Gã ta bắt ba của tớ và ả tiện nhân già đó, sau đó thì không tìm thấy tung tích, điện thoại cũng không gọi được. Nếu không phải vì việc này, tớ cũng sẽ không tin lời Đậu Đậu nói đâu!”


Hiện giờ Tô Thính Tuyết đã hoàn toàn tin tưởng Đường Lưu Ly, vì Đường Lư Ly nói rất có lý. Đậu Đậu kỳ quái như vậy, bói ra gì đó làm chia rẽ quan hệ giữa cô ta và Đường Lưu Ly là quá có khả năng.

Cô ta tại sao lại không tin tưởng bạn đồng minh của mình, mà lại phải đi tin một người có thù với cô ta là Kim Đậu Đậu chứ?

Cô ta đúng là quá ngu!

Đường Lưu Ly thấy Tô Thính Tuyết đã hoàn toàn xóa bỏ lòng nghi ngờ với cô, khẽ thở phào một cái.

“Không sao đâu, đều là tại Kim Đậu Đậu quá xảo quyệt. Người giống cô ta sẽ không được chết một cách tốt đẹp!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui