Chiến thần của Đông Hải Long tộc đến đánh chiếm Ma tộc rồi!
Đây quả thực là một tin tức hạng nặng mà! Dưa này còn ngon hơn của dưa cũ nhà Mạch tướng quân!
Thế là đám ma hóng hớt ăn dưa liền để chuyện Mạch nhị tiểu thư đào hôn đặt sang một bên trước, chuyên tâm nghe ngóng tại sao Ma tộc an phận như vậy mà Thần tộc lại vẫn tìm đến đánh chiếm.
Với việc này, Mạch Truy chỉ có thể tỏ ý…
“Mẹ, giờ con sẽ đi gặp Ma quân để thỉnh tội, cứ nói là con không biết viên ngọc đó là viên ngọc trên mũ đội của Long Vương, lúc trấn thủ biên giới ngẫu nhiên có được từ trong tay của một Thần tộc nên mới mang về đây đề cống tặng cho ông ta.”
Mạch Truy nói xong, chỉnh lại bộ quần áo không chút chỉnh tề trên người, “Mẹ chăm sóc em, đừng để nó cứ thiển cận như vậy, mục tiêu của nó là Ma hậu.”
“Nhưng lỡ như em gái con không phải là Nhiễu Lan Đằng chín lá thì sao? Truy Nhi, chúng ta không thể không cân nhắc đến khả năng này!”
Mạch Truy sững lại, “Mẹ có ý gì?”
Phu nhân Hoa Dung thở dài, “Giả sử trên người Quỳnh Lâm có Nhiễu Lan Đằng chín lá, vậy thì nó thay Mạch Phi tiến cung, vẫn sẽ làm Ma hậu. Vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nếu như nó không có, Ma quân cứ chờ đợi như vậy đến bao giờ? Lỡ như vĩnh viễn không có thì sao?”
Như vậy, há chẳng phải cái được không bù nổi cái mất hay sao?
Trước đây bà ta luôn kiên định cho rằng Ma khí trên người của con gái bà ta chính là Nhiễu Lan Đằng, nhưng sau sự cố trong buổi yến tiệc đó, bà không còn chắc chắn như vậy nữa.
Ánh mắt Ma quân nhìn Quỳnh Lâm chỉ có tính toán và khát vọng, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Mạch Phi lại tràn đầy tính chiếm hữu điên cuồng.
Bà ta không phải là không có thời gian trải qua mối tình đầu, cảm giác đó, bà ta hiểu.
“Nếu có một ngày Ma quân sẽ yêu một ma nữ, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, người đó… là Mạch Phi. Vĩnh viễn không thể nào là Quỳnh Lâm được… Vĩnh viễn.”
Những lời này của phu nhân Hoa Dung làm cho Mạch Truy sững sờ.
Anh ta không nghĩ đến những điều này, anh ta cũng giống như Mạch Lăng, từ lúc em gái ra đời đều kiên quyết cho rằng em gái mình là ma nữ sở hữu Nhiễu Lan Đằng có thể nghịch thiên cải mệnh.
Anh ta chưa từng nghĩ, nếu không phải thì sẽ thế nào.
“Có phải con đã làm sai rồi không?”
Mạch Truy buông bàn tay đang chỉnh quần áo xuống, đôi mắt lấp lánh hiện lên sự ăn năn và tự trách, “Mẹ, mẹ đã đúng, là con quá cho mình là nhất.”
Phu nhân Hoa Dung thở dài, “Bỏ đi, con cũng chỉ là vì muốn tốt cho em gái. Huống hồ mẹ ngầm đồng ý để Quỳnh Lâm làm vậy, thực sực cũng là một bước cờ nguy hiểm. Bây giờ Ma quân đang thích thú, Mạch gia lại trộm xà nhà đổi thành cột đưa Quỳnh Lâm qua đó… quá nguy hiểm.”
“Vậy phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao nữa? Đến nước này, chỉ có thể làm theo kế hoạch của con.”
“Nhưng lỡ như con bé đó không thích Ly Cửu Ca thì sao?”
“… Vậy thì chỉ có thể để nó chết. Còn nữa, ra khỏi Ma cung, giúp ta giao cái này cho Mạnh Bà.” Phu nhân Hoa Dung đưa cho Mạch Truy một bức thư rồi nói, “Năm đó lúc Mạch Phi ra đời, bà ta vừa đi theo ta chưa được bao lâu, để bày tỏ sự trung thành đã đề nghị nuôi dưỡng một loại cổ trùng có thể chiếm đoạt Nhiễu Lan Đằng.”
Mạch Truy nhớ bà già đó. Bà ta là một phù thủy Miêu Cương, cả đời dốc sức nghiên cứu cổ thuật. Lúc hấp hối đã phát linh nguyện cho Linh Nguyện Đường, nguyện nhận quý tộc Ma vực làm chủ.
Linh Nguyện Đường là nơi Ma tộc kí khế ước với khế nhân, mỗi ngày đều có các linh nguyện mới bị thu thập.
Khi đó lúc Mạnh Bà phát ra linh nguyện, mẹ anh ta cũng đang vì chuyện Mạch Phi ra đời mà buồn bực, muốn đến Linh Nguyện Đường nhận một vài tu sĩ nhân tộc có năng lực về giúp sức. Mẹ là Nhiễu Lan Đằng sáu lá, có thể thu nhận sáu khế nhân.
Trước đó bà đã từng thu nhận hai tu sĩ, lần đó đi xem lại mang về một cổ bà trói gà không chặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...