Phu nhân Hoa Dung đoan trang nho nhã, có chút vênh váo hung hăng đi đến nhìn đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã không hiểu sự đời, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, nói ra mấy từ, “Phi, Phương Phi.”
“Đúng, Phi Hảo, loại hoa có sức sống tràn trề, hương thơm ngào ngạt.”
Mạch tướng quân không hề nghi ngờ, nhanh chóng chấp nhận cái tên mà phu nhân Hoa Dung đặt.
Thế nhưng Mạch Lăng đứng bên cạnh lại đã tức giận đến mạch thái dương giật giật từng cơn… Phi? Nhỏ bé, coi nhẹ, không ra gì?
Không chỉ vậy. Phi hiểu gần với phỉ, chặt chân, gãy chân, là một trong năm cực hình của nhân giới! Phi còn hiểu với nghĩa giày rơm giày cỏ! Phu nhân Hoa Dung thật sự được lắm!
Con gái của bà ta được Ma quân đặt tên là Mạch Quỳnh Lâm, là ngọc đẹp, là quý giá. Lẽ nào em gái anh ta thì không phải sao?
Đều là do cha sinh mẹ đẻ ra, dựa vào đâu mà em gái anh lại bị gọi bằng một cái tên không may mắn chút nào?
Lại còn cả người cha này của anh ta cũng thế, rõ ràng biết rõ bản thân mình là tướng quân chỉ biết đánh đánh giết giết, lại cứ muốn tiếp thêm tay cho phu nhân Hoa Dung.
Thiên vị phu nhân Hoa Dung như thế, vậy ban đầu còn say rượu vào nhầm phòng làm gì?
Mạch Lăng nhẫn nhịn nhưng không thể chịu đựng nổi nữa, lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng lại bị Hoa Nguyệt nhẹ nhàng dùng ánh mắt ngăn lại.
“Cảm ơn Hoa Dung tỷ tỷ đã ban tên, muội nghĩ Phi Nhi sẽ thích cái tên này.”
Bà nói như vậy, sau đó nhẹ nhàng đón lấy đứa bé, liếc nhìn vào phía góc tường một cái, bày tỏ sự cảm kích.
Nếu như không có Đại vu sư thì e rằng hôm nay bà cùng với con đã chết tại đây rồi.
Vậy nên Đại vu sư nói gì thì sẽ là như thế, y bảo bà để phu nhân Hoa Dung đặt tên cho đứa nhỏ, bà làm theo như vậy.
Phu nhân Hoa Dung thấy Lô đỉnh này rõ ràng là lợi hại hơn bà ta nhưng thái độ vẫn không thể không mềm mỏng mà nghe theo bà ta nên giương mày tự đắc. Suy nghĩ cũng từ nhất định phải nghĩ cách giết ả tiện nhân đó, chuyển sang thành nếu ả tiện nhân này biết thức thời như vậy, có thể giữ lại một mạng cho ả.
Thế là Mạch Khanh dặn dò Hoa Nguyệt nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, dẫn theo một đám ma ào ào rời đi.
Khi đó Mạch Lăng vẫn chưa đến một nghìn tuổi, vẫn là một cậu thiếu niên cơ thể yếu ớt, anh ta đứng ở đó nghiến răng nghiến lợi, bất luận thế nào cũng không hiểu rốt cuộc mụ già đó lấy đâu ra tự tin… con gái của bà ta là Lô đỉnh thịnh thế? Bà ta cũng không xem xem thiên phú của bà ta!
Thế nhưng anh ta không thể nói như vậy, bởi vì anh ta biết mẹ mình ghét cái từ Lô đỉnh này.
Sau khi đám ma ào ào rời đi thì Đại vu sư im lặng đi đến.
Mạch Lăng sững sờ một lúc, sau đó âm thầm nghĩ, quả nhiên anh ta không nhìn nhầm, người khi nãy nhìn thấy anh ta và bà đỡ đã lập tức quay người chính là Đại vu sư!
Việc này chứng mình điều gì?
Chứng minh Đại vu sư rất coi trọng chuyện này!
Mạch Lăng suy đoán không sai, Đại vu sư thực sự chú trọng, chú trọng đến mức thà rằng ẩn náu nơi góc tường bẩn thỉu cũng muốn ở lại, trước khi mặt trời mọc cầu nguyện cho đứa trẻ.
Y đang ngâm hát lời cầu nguyện, ngón tay thon dài ấn lên vùng trái trơn bóng, hoa văn màu xanh trên một nửa khuôn mặt bỗng nhiên phát sáng.
Rất lâu sau đó, lời cầu nguyện dừng lại, y thu ngón tay thon dài về, mãi đến lúc rời đi cũng không nói một lời nào.
Mạch Lăng không từ bỏ, đuổi theo ngăn y lại, cậu thiếu niên cơ thể yếu đuối giơ cánh tay chẳng có mấy bắp thịt ra, “Đại vu sư! Em gái tôi mới là Lô đỉnh thịnh thế, mới là Nhiễu Lan Đằng chín lá có thể xoay chuyển trời đất đúng không?”
Đại vu sư không nói gì, chỉ có đồng tử khẽ chuyển động, sau đó không chút biểu cảm nói, “Tránh ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...