Bên trong Tô Tử Phố trang trí theo phong cách cổ xưa, giống như đang xuyên không tới cửa hàng hóa trang vậy, cách bày biện gần như không còn chút không khí hiện đại nào. Riêng điểm này so với Niệm Nô Kiều thì bọn họ làm tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có điều phong cách này… tại sao lại có vẻ hơi giống phong cách trang trí chỗ Đông Quách của Tên Ngốc vậy nhỉ?
Mô phỏng phương pháp điều chế của Niệm Nô Kiều, còn sao chép phong cách trang trí của nhà Đông Quách? Không thể không nói, con người Tô Thính Tuyết này quả thật là rất biết ăn bơ làm biếng đó.
Đậu Đậu nghĩ như vậy, lấy một chiếc bình sứ tròn nhỏ trên quầy hàng. Loại sứ trắng bóng, bề mặt lác đác vài nét hoa văn phác họa giống như là… hoa đào?
Không thể không nói, bao bì kiểu này đã không còn là bắt chước kiểu cổ nữa rồi, đây chính là những bao bì phấn nước trang điểm mà các phi tần cổ đại dùng mà. Nếu như những thứ này không phải Tô Thính Tuyết mời đại sư quốc học đích thân thiết kế, vậy thì chỉ có một khả năng… người đằng sau cô ta là một người cổ xưa.
“Khách quan*, xin hỏi cô cần gì ạ?”
* Từ chỉ quý khách thời cổ đại.
Một cô gái đi tới bắt chuyện với Đậu Đậu, Đậu Đậu tiện đà nhìn liếc qua trang phục trên người cô ta, nhất thời muốn được yên tĩnh.
Đây không phải là quần áo của các cô gái ở nhà Đông Quách sao?
Không không không, đây không phải người ta sao chép mà là người ta mô phỏng, sửa cũ thành mới sóng sau xô sóng trước mà thôi.
“Khách quan?”
Cô gái lại hỏi câu như vậy, Đậu Đậu bừng tỉnh trở lại, nhìn thấy con gái của mình đã trèo lên quầy hàng sờ sờ ngắm ngắm đám bình sứ kia rồi, quả quyết hắng hắng giọng, “À? Tôi tới tìm chưởng quỹ* nhà cô!”
* Từ chỉ bà chủ thời cổ đại.
Cô gái đơ người một lúc, rất rõ ràng cô ta đã bị câu nói chưởng quỹ của Đậu Đậu làm cho kinh ngạc. Nói thật, cô ta tới Tô Tử Phố lâu như vậy rồi, mỗi lần gọi khách quan thì đều dọa khách hàng giật mình, đây là lần đầu tiên bị khách hàng dọa lại.
Cô ấy là Kim Đậu Đậu! Là bà chủ của Niệm Nô Kiều phía đối diện!
Cô gái kinh ngạc, vội vàng nói xin cô chờ một chút, sau đó quay người đi, vội vàng khập khiễng chạy lên trên tầng. Cô ta phải nhanh chóng nói với bà chủ, có người tới phá đám!
Vào giờ khắc này, bà chủ của cô ta, cũng chính là người đại diện pháp luật của Tô Tử Phố này, đang ngồi trên tầng hai nói chuyện với một người khác. Người đó ngồi dựa vào ghế gỗ đỏ bưng tách trà, ngược sáng, nhìn không rõ mặt.
“Cô ta tới rồi.” Anh ta nói như vậy, sau đó nhẹ nhàng liếc Tô Thính Tuyết một cái, “Nhớ kỹ những gì ta nói với cô, cáo từ.”
Nói xong, theo hướng ánh sáng ngoài cửa sổ đi ra phía ngoài, bóng dáng cao lớn, áo khoác màu đen trên người bay bay đón gió, dần dần biến mất trong ánh sáng mặt trời.
Ma khí vừa chuyển động, Yêu Nghiệt ở tầng dưới đã đuổi theo.
Đậu Đậu ôm con gái đang lật tung không ít đồ đạc trên quầy vào lòng, chỉ để lại một mình con trai đối diện với một mớ hỗn độn mà nhíu lông mày.
Biển Biển nhíu mày một lúc, giơ tay vứt một tờ khăn giấy xuống, tiếp sau lại một tờ khác, thêm một tờ nữa, cho tới khi che hết tất cả đám bình vại bị lật tung kia lại, lúc này mới thở phào một cái, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Đậu Đậu.
Đậu Đậu sững sờ, rõ ràng là không biết nói gì cho phải nữa.
Mắt không nhìn thấy thì sẽ là sạch …
Còn nhớ có lần Viên Viên không cẩn thận đổ sữa ra đất, Biển Biển chau mày không muốn dọn dẹp, thế là nó nghĩ một lúc, tiện tay cầm giấy ăn đậy lên. Hại cô không cẩn thận giẫm lên suýt chút nữa thì trơn ngã không nói, từ đó còn bị nhiễm thói quen xấu là mắt nhìn không thuận sẽ lập tức vứt giấy ăn phủ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...