“Hi, xin chào, nghe nói trước kia ta có đắc tội với ngươi, nhưng có thâm thù đại hận gì thì cũng là chuyện của hơn một nghìn năm trước rồi!
Chúng ta đừng có ghi thù chuốc oán vậy được không? Hơn nữa bổn cô nương đây hiện giờ cũng chỉ là một con người thôi, có thể cản trở chuyện gì của ngươi đây?
Giữ lại sau rồi giết cũng được mà…”
Đậu Đậu sợ hãi nghĩ như vậy, không kiềm được còn bổ sung thêm ý nghĩ giữ lại sau rồi giết trong đầu, chờ sau này cô thật sự không thể khống chế được sức mạnh hồng hoang của bản thân mình thì mượn tay kẻ thù để tự sát.
Sắc mặt Yêu Nghiệt sa sầm xuống, “Vợ, em đang nghĩ cái gì vậy?”
Đậu Đậu, “Không có gì.”
Yêu Nghiệt đặc biệt phản cảm khi cô có dự định tệ nhất, hoặc nói cách khác, hắn ghét cô nghĩ tới sống chết, thậm chí không muốn cô nhắc tới chữ chết này.
Cô biết, cô biết hết mà!
Vậy nên lần này cô chỉ gượng cười ha ha hai tiếng rồi chuyển chủ đề, “Hôm nay anh mặc quần áo đẹp thật đấy, em thật là có mắt nhìn mà!”
Yêu Nghiệt bế hai đứa trẻ từ trong xe ra đặt vào tay cô một đứa, hừ nhẹ một tiếng, coi như bỏ qua cho cô. Đậu Đậu đón lấy con trai hậm hực sờ sờ sống mũi, trong lòng nghĩ sau này không được không chịu cầu tiến như vậy nữa.
Mỗi sáng thức dậy, hô to ba tiếng tôi giỏi nhất!
Vốn dĩ Yêu Nghiệt bế con gái, muốn hỏi dạo này con trai ăn nhiều rồi liệu có nặng không, vừa ngoảnh lại, đã nhìn thấy Đậu Đậu giơ nắm đấm quyết tâm. Thế là tay Yêu Nghiệt khẽ run, suýt nữa đánh rơi mất con gái.
Những bài văn cổ vũ tinh thần gì đó, quả nhiên không thể xem nhiều được. Đều là do lão già mất nết Vân Tung đó, hãy chờ đấy, hội giao lưu bắt yêu lần này hắn sẽ khiến ông ta phải trả toàn bộ món nợ hơn hai trăm năm mươi năm này!
Đậu Đậu vừa nhìn thấy hắn ngoảnh lại, vội vàng thu tay về, ngoan ngoãn đi tới, vô thức bày bộ mặt ngây thơ.
Yêu Nghiệt, “…”
Sau đó hắn bất lực nói, “Dạo này hình như nó nặng hơn rồi, để nó tự đi đi.”
Đậu Đậu đặt con trai đang vùng vẫy đòi xuống đất xuống, nhất thời tay trống huơ trống hoác, “Vậy để em bế con gái cho?”
“Trước giờ nó vẫn rất nặng.”
“Làm gì có!”
Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, Viên Viên liền thấy không vui, chau mày nhìn về phía cha nó hừ một tiếng, tức giận nói, “Con muốn tự đi! Anh đã tự đi được rồi kìa!”
Đậu Đậu, “Đó là anh con biết đi! Con đi vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu như ngã úp mặt xuống đất thì sẽ biến thành xấu xí đó!”
Viên Viên run run một lúc, nhưng ý nghĩ muốn độc lập vẫn chiếm thế thượng phong nên nói rất quả quyết, “Con không sợ!”
Đậu Đậu còn muốn nói thêm gì nữa thì Yêu Nghiệt đã đặt Viên Viên xuống đất rồi, còn tiện tay nhét bàn tay nhỏ của nó vào tay của Biển Biển, nói, “Trông nom em đó, nó mà ngã con phải đền tội.”
Biển Biển, “Ha ha.”
Tuy cha cậu không nói cậu cũng muốn làm như vậy, nhưng cha cậu đã nói vậy rồi, cậu lại thấy rất khó chịu.
Quả nhiên, trong cái nhà này, trừ cha cậu ra, địa vị của cậu là thấp nhất…
Có điều không còn cách nào khác, ai bảo nó là nam tử hán cơ chứ?
Biển Biển dắt Viên Viên tàng hình đi lên phía trước, Yêu Nghiệt thì dắt tay Đậu Đậu đi phía sau, bày ra bộ dạng của phụ huynh rất tùy tiện mặc kệ không quan tâm.
Biết được Đậu Đậu sắp tới, đám nhân viên hóng hớt của Niệm Nô Kiều thi nhau đứng ở cửa chờ đón tiếp. Viên Viên nhìn chằm chằm vào dàn trai đẹp với bộ dạng hiếu kỳ, cuối cùng chân nam đá chân chiêu chạy qua, xông tới người này gọi chú, sà vào người kia kêu chú. Nếu không phải Yêu Nghiệt nhanh tay nhanh mắt ấn im lặng cho nó thì cả đám nhân viên hóng hớt kia sẽ bị dọa tới gào mẹ ơi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...