Diệp Tinh Trạch cười hì hì, “Đừng lo lắng, ý của tôi là, từ nay về sau chú sẽ làm ông chủ.”
Ông chủ mập cười đến hai mắt híp lại thành một đường chỉ.
“Lão Vương à, từ nay về sau ông không còn là cấp dưới của tôi nữa. Chúc mừng, chúc mừng nhé!”
Tài xế Vương gượng cười, “Đây mà là chúc mừng gì, ông chủ à, nhà tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, ông không thể sa thải tôi được!”
“Haizz~ ai nói sa thải ông chứ?”
Ông chủ lấy từ ngăn kéo ra một bản giấy chuyển nhượng, “Tự ông xem đi. Công ty này đã là của ông rồi. Ông chính là ông chủ. Làm cho tốt nhé!”
Vương Quyền Quý vẻ mặt mơ màng, hai tay run run cầm giấy chuyển nhượng, thật không tin được lại có miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống đầu.
“Ông chủ, chuyện này… chuyện này không phải đùa chứ?”
“Sao có thể đùa được?” Ông chủ béo khoác vai lão Vương, “Ông có biết ông đã cứu ai không? Thiếu gia hai nhà Sở Diệp. Ông ấy mà… gặp phải vận may rồi biết không!”
Vương Quyền Quý sửng sốt, mãi đến khi cả công ty gọi ông một câu ông chủ Vương thì ông mới tin đây là sự thật. Ông còn tưởng mình nhất thời mềm lòng cứu một đám nhóc con thôi. Ai mà ngờ người mà ông cứu lần đó lại là thiếu gia của hai nhà Sở, Diệp chứ! Đúng là trời rớt xuống miếng bánh lớn mà!
Vương Quyền Quý cầm giấy chuyển nhượng kích động thật lâu, xoay người cúi đầu với ba người, “Cảm ơn…”
“Không cần, không cần đâu, đây đều là thứ ông nên có.” Diệp nhị thiếu nhận điện thoại, sau đó đẩy Vương Quyền Quý đi ra ngoài, “Đi, ra xem xe mới của công ty ông.”
“Xe mới? Có cả xe mới nữa?”
“Đương nhiên, xe trước cũ hết rồi, nếu xảy ra vấn đề thì sao?”
Ra khỏi văn phòng, bãi đỗ xe trống trải bỗng sôi nổi hẳn lên. Người làm của Diệp gia mỗi người lái một chiếc xe, quy cách thống nhất, hình thức tráng lệ, lái xe vòng quanh bãi đỗ xe một vòng rồi dừng lại.
Đậu Đậu nhìn hành vi nhà giàu mới nổi này, nhất thời câm nín. Sao cô không được sinh ra ở gia đình giàu có chứ? Cuộc đời tự mang theo ánh sáng, nghĩ cũng thấy thật bi thương!
Khụ, dừng lại, ngũ hành thiếu kim như cô, nếu được sinh ra ở gia đình giàu có, nói không chừng thì cũng sớm tàn mất…
Nói tóm lại, hành động cảm ơn lần này kết thúc viên mãn.
Vương Quyền Quý thuận lợi lên làm ông chủ công ty taxi Thuận Phong, một bước lên mây, cũng làm đỏ mắt một đám nhân viên… Đều là cha sinh mẹ dưỡng, sao họ không cứu được thiếu gia nhà giàu chứ?
Đậu Đậu nhìn vẻ mặt của mấy tên tài xế khác, không khỏi hừ một tiếng trào phúng. Nếu mà để bọn họ trong hoàn cảnh của Vương Quyền Quý lúc đó, chắc không có người nào dám chờ đâu!
Thế nhân là vậy, giận người có, cười người không. Lúc anh đắc chí họ hâm mộ ghen tị, lúc anh nghèo họ lại cười nhạo hạ thấp anh.
Náo nhiệt xong rồi, cả nhóm được Vương Quyền Quý tiễn ra ngoài như tiễn thần tài.
Đậu Đậu nhìn Sở Minh Hiên vẫn không biết phải nói chuyện thế nào, đột nhiên nhớ tới chuyện thù lao. Thằng nhóc này cũng thuộc nhà giàu, lại còn là nhà giàu tiêu tiền không chớp mắt. Chú tài xế cùng lắm chỉ đợi bọn họ một lúc, vậy mà có thể được tặng nhà tặng xe tặng công ty làm thù lao, cô khổ cực vô vàn vào hang sói cứu người, công lao phải lớn hơn chú tài xế chứ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu đến bên Sở Minh Hiên, vỗ vào vai cậu, “Này, anh còn chưa báo đáp tôi đâu.”
Sở Minh Hiên sửng sốt, nghe thấy cô nói thì nhất thời có chút cạn lời, “Cảm ơn.”
Đậu Đậu, “… Chỉ có vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...