Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Lão già mất nết tin Đậu Đậu, ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn, trong miệng không nếm ra được mùi vị gì.

Đậu Đậu nhìn cảnh trước mặt mà vui trong lòng, bữa cơm còn chưa ăn được mấy miếng thì đã no vì cười rồi.

Có điều đó cũng không hoàn toàn là do công lao của lão già mất nết, phần lớn có lẽ là do ăn quả Thánh nữ màu xanh kia mới đúng nhỉ?

Đậu Đậu không biết lời của Thượng Quan Lăng Mạch là thật hay giả, chỉ có thể tạm thời nghĩ như vậy. Dù sao thì bất kì ai cũng sẽ không nghĩ ra thứ vô hình như hồn phách cũng có thể chứa đựng ma lực…

Ăn cơm xong, Đậu Đậu nằm trên ghế sofa xem phim cùng Yêu Nghiệt.

Bởi vì trong lòng lão già mất nết còn đang đăm đăm việc sư thái Bạch Chỉ và đạo trưởng Chân Vũ liếc mắt đưa tình ngấm ngầm ra hiệu với nhau, cho nên nhất thời ông chưa điều chỉnh được tâm trạng, tạm thời quên đi chuyện phải mang hai đứa nhỏ trở về núi Đạo Vương.

Cho nên Đậu Đậu mới có thể có thời gian để hai nhóc ở trước mặt mình, nhìn hai đứa chơi đồ chơi. Tuy rằng Biển Biển lúc nào cũng phụng phịu, nhưng bên trong lại thật sự có tính cách của một đứa trẻ tinh nghịch, phản ứng đầu tiên của bé khi nhìn thấy đồ chơi không phải là chơi với chúng, mà là… đập!


Viên Viên ngoan hơn bé rất nhiều… Khụ, ít ra là về mặt đối xử với đồ chơi.

Đặc biệt là đồ chơi ưa thích, thật sự có thể lấy từ trân trọng ra để miêu tả!

Đậu Đậu nhìn rồi lại nhìn, húc nhẹ khuỷu tay vào người Yêu Nghiệt, tỏ ý bảo hắn nhìn con gái, “Nhìn đi, giống em!”

Điều cô muốn là để Yêu Nghiệt thấy được rằng con gái của cô ngoan biết chừng nào, chính là giống cô, học theo cái tốt của cô. Thế nhưng Yêu Nghiệt nhìn một cái, nghĩ đến gì đó, nhẹ nhàng nôn ra một câu, “Ừ, là giống em, lạnh nhạt…”

Đậu Đậu vừa nghe vậy liền sững người, thuận theo ánh mắt của Yêu Nghiệt nhìn qua đó, thấy Viên Viên ôm chú cừu, hôn búp bê Barbie, sau đó nhoáng một cái còn có thể quay sang nói yêu thương với chú gấu bông.

Biển Biển lại khác, tuy rằng đập phá không ít đồ chơi, nhưng chiếc xe Jip màu bạc được giấu ở sau lưng kia, có thể gọi là sáng loáng chói chang không chút bụi!

Nếu cô nhớ không lầm thì thứ đồ chơi này là chiếc ô tô đồ chơi thứ hai mà Tên Ngốc tặng Biển Biển đúng không? Fuck, vậy mà không bị nó đập!

Đậu Đậu hoài nghi vô cùng, định thần lại mới nắm lấy trọng điểm, “Này! Cái gì gọi là giống em? Em lạnh nhạt ở chỗ nào?”

“Anh nhớ Vân Tung từng nói, em ở núi Đạo Vương lâu như vậy, đàn ông theo đuổi em xếp hàng từ Cửu Châu đến tận Pháp, từ tiền triều cho đến hiện đại…”

“Vậy thì sao? Vậy có thể cho thấy rằng em lạnh nhạt sao? Nói cứ như anh không như thế ấy? Sơn động của anh còn đều là rắn cái!”

Yêu Nghiệt gật gật đầu, “Ừ, những gì em nói đều không sai, nhưng mà…”


“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà đại sư Vân Tung cũng nói, em không nhìn trúng bọn họ, chính là vì… có mắt đào hoa.”

Đậu Đậu, “…”

Đột nhiên chột dạ thì phải làm sao, khi đó cô… hình như thực sự có thoáng qua vài suy nghĩ.

Có điều việc đó không quan trọng! Điều quan trọng là… cô không thích bọn họ!

Lúc này sắc mặt Yêu Nghiệt đã chuyển sang khó coi, “Vợ à, em đừng nói với anh, lời đại sư Vân Tung là thật nhé.”

“Không, em không hề! Em lấy tiết tháo của mình để thề, em tuyệt đối không có mắt đào hoa, em không hề nhìn trúng bọn họ! Anh phải tin em, chồng à!”

Yêu Nghiệt vừa nghe đã cười ha hả, “Được thôi, anh tin, có điều để đề phòng có chuyện xảy ra, tối nay em nên chứng minh một chút đi.”


Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ là tiện miệng nói vậy, không hề có ý chất vấn.

Thật là không ngờ…

Vợ hắn thật sự đã nghĩ như thế! Xem ra tối nay có thể không cần ngủ rồi, nhất định phải để cô ấy hiểu rõ đào hoa có hậu quả gì!

Nếu không nếu cô ấy thành ma thật, há chẳng phải lập tức đá hắn ra sau não, nghĩ cũng không thèm nghĩ hay sao?

Cho nên…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui