Sau đó cả bàn ăn đều chìm vào im lặng, hai đứa trẻ với hai tư thế ăn uống khác hẳn nhau đã xử lý xong đống linh quả. Một đứa chậm rãi thong thả lấy khăn giấy tỉ mỉ kĩ càng lau bàn tay nhỏ múp míp, một đứa cả bàn tay múp míp đều là nước hoa quả, đang cho ngón tay vào miệng.
Đậu Đậu chê bai nhìn con gái một cái, đứng đậy đang định ra giúp con gái lau tay thì cái bụng ăn quá no không chịu hoạt động rồi. Cho nên cô chỉ có thể bê cái bụng không nhô lên một chút nào của mình giống như dáng vẻ của một thai phụ, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Yêu Nghiệt.
Khóe miệng Yêu Nghiệt co rút, “Không cần đâu? Đưa cho nó lau tay cũng không khác với việc cướp tôm với em là mấy.”
Đậu Đậu, “… Đâu có!”
“Không tin thì em xem.”
Đậu Đậu lại nhìn cô con gái mình một cái, chỉ một cái nhìn đã không muốn nói chuyện nữa rồi.
Bởi vì Biển Biển là một người anh rất có trách nhiệm, lau tay mình xong, lại lấy một tờ khăn giấy sạch ra lau cho em gái.
Nhưng con gái của cô thì hay rồi, trốn lấy trốn để, hận một nỗi không nhét cả hai bàn tay vào trong miệng để liếm cho sạch sẽ mới chịu thôi. Biển Biển tức giận đến hận một nỗi không thể lấy bàn tay mập của mình chọc cô bé.
Cô còn có thể nói gì nữa đây? Cô còn có thể nói sao?
Cô chỉ có thể ha ha gượng cười mấy tiếng sau đó liền giả câm giả điếc, “Đây nhất định không giống em! Em chưa bảo giờ liếm ngón tay cả!”
Lão già mất nết vừa nghe thấy liền bật cười ha hả, “Con không liếm ngón tay, lúc còn nhỏ con liếm cả đĩa con không nhớ à? Việc này không phải là do ta vu oan cho con nhé, mười mấy vị sư huynh của con đều có thể làm chứng!”
“Đó chẳng phải là do người cứ suốt ngày bắt chúng con ăn chay hay sao? Qua năm tuổi con đã không làm mấy việc như vậy rồi!”
“Ha ha, đó là bởi vì qua năm tuổi con đã biết bắt gà rừng rồi!”
Thấy lão già mất nết càng nói càng hưng phấn, Đậu Đậu đập bàn một cái rồi tung chiêu lớn, “Người có muốn ở lại nhà con nữa không? Không muốn thì quay về núi Đạo Vương!”
Lão già mất nết, “… Muốn, sao lại không muốn chứ? Coi như ta chưa nói gì ha ha ha.”
Sao ông có thể trở về tay không được? Hai đứa nhỏ ít nhất cũng phải đưa một đứa đi cùng. Lúc ông xuống núi đã lớn giọng với Vô Ưu Vô Ngân rồi, hoặc là Đậu Đậu quay về, hoặc là dẫn hai đứa nhỏ về!
Việc tay không trở về gì đó thật quá mất mặt mà! Đấy không phải là tác phong của ông! Tuyệt đối không phải là tác phong của ông!
Lão già mất nết quyết tâm như vậy, lập tức không cướp lời của Đậu Đậu nữa, ngồi ở bàn ăn thấy bản thân mình cũng chẳng giúp được gì, lập tức giơ tay lên kiến nghị, “Ta trông bọn trẻ, các con nghĩ đi, các con cứ nghĩ đi.”
Đậu Đậu nhìn Biển Biển còn đang nhíu mày một cái, trong lòng biết có nó thì dù lão già mất nết dùng thêm bao nhiêu IQ đi chăng nữa cũng không thể dụ bắt được nó. Vì thế cô gật gật đầu, coi như đồng ý.
Đậu Đậu vừa đồng ý, lão già mất nết liền toe toét cười cả mặt đầy nếp nhăn, híp mắt ôm Viên Viên, dắt theo Biển Biển mặt mũi cáu kỉnh không muốn để ông dắt đi vào phòng đồ chơi.
Đậu Đậu chăm chú nhìn theo bóng lưng của ông ấy một hồi, định thần lại mới nghi hoặc, “Phản ứng của người có phải có chút không bình thường không…”
Yêu Nghiệt, “… Sao lại không bình thường?”
“Ông ấy không dạy dỗ em? Không giảng đạo lý cho em? Lại… không muốn đi tìm Long Vương tố cáo em!”
Yêu Nghiệt vừa nghe liền cười ha hả, cười ha hả xong mới nói ba từ, “Ông ta dám!”
Đậu Đậu, “… Được thôi anh nói đúng, lão già mất nết thực ra rất nhát gan. Vậy bây giờ phải làm sao? Em… em vẫn muốn ăn gì đó…”
Nói xong liền nuốt nước bọt ừng ực, cẩn thận rụt rè chỉ chỉ ống tay áo của Yêu Nghiệt nói, “Em ngửi thấy mùi của thứ đó, thật sự rất thơm…”
Yêu Nghiệt, “… Nhịn thêm một chút đi nữa được không? Bây giờ thứ này rốt cuộc có tác dụng gì vẫn còn chưa nói rõ được.”
Chỉ mới là hiệu quả của mùi vị mà đã lợi hại như vậy! Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?
Lại còn cái thằng cha Vạn Tu Viễn kia nữa, rốt cuộc còn phải điều tra bao lâu mới có thể điều tra ra chứ?
Một tiếng ding dong, điện thoại của Yêu Nghiệt có tin nhắn gửi đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...